Hơi thở nóng rực của anh phà lên gò má cô, cô không kìm được lấm tấm lớp mồ hôi mỏng...!“Đừng, đừng dựa sát như thế, em...!em có thể giải thích, chuyện đó mà!” “Nói đi, anh đang nghe.
Anh xấu xa cười lên tà ác, miệng thì nói như vậy, nhưng không hề có ý sẽ rời khỏi cô, ngược lại còn dựa sát hơn! Anh chơi đùa ngón tay thon mảnh của cô, từ đầu ngón tay truyền đến cảm xúc tế dại....!
Cô bất giác run rẩy, toàn thân run nhè nhẹ, cả hai đầu gối đều đang run lên...!đâu có chuyện ức hiếp người bị thương như vậy chứ! “Em là...!không còn cách nào khác...!anh Triệu, anh Triệu đến tìm em, nếu, nếu em không đi, vậy thì công ty sẽ gặp rắc rối...!những người yêu quý em, đều...!đều sẽ gặp phiền phức, em không muốn...!không muốn như vậy! Phù...!Một câu nói đơn giản đến thế, Diệp Vãn Ninh cảm thấy bản thân dường như đã dùng hết toàn bộ sức lực của cơ thể! Cô thở phào một hơi lớn, nhưng lại không vì thế mà có thể thả lỏng.
Cô cắn chặt môi dưới, nhìn anh vẫn thong dong ngắm bản thân cô chăm chú: “Em, em biết anh đang họp, vì thế...!vì thế mới bảo thư ký chuyển, chuyển lời..
“Giải thích xong rồi” “Vàng” Diệp Văn Ninh gật nhẹ đầu, “Giải thích xong rồi, em thực sự, thực sự không phải cố ý rời khỏi, rời khỏi phòng nghỉ đầu! Em đảm bảo!” Cô lập tức giơ ba ngón tay cái lên thề thốt, vẻ mặt nghiêm túc nhìn anh.
Lục Thừa Tiêu bị động tác của cô chọc cười thành tiếng...!“Không có lần sau?" “Không, không có lần sau nữa!”
Anh ôm vòng eo mảnh khảnh của cô, lửa nóng hầm hập ở bụng dưới đã sớm khó mà khống chế, Diệp Văn Ninh cảm thấy hô hấp của bản thân dồn dập hẳn lên...!đôi môi anh chiếm đoạt lấy cái miệng nhỏ của cô...!“Ưm, đừng...!Tiêu...!em.." “Bây giờ không cho phép em nói không!” “Nhưng em...!“Em là người phụ nữ anh trả giá cao về!” Anh cong môi cười, nụ hôn ùn ùn kéo đến thuận theo bờ môi cô đi xuống, hồn cánh môi ngọt ngào của cô, giống như đang thưởng thức thạch đồng sương vậy...!
Cô bị anh hôn đến choảng váng mặt mày, toàn thân mềm nhũn như bông...!“Ưm...!ưm...!không, Tiêu...!Chuyện đã cách bốn năm, bọn họ lại...!lại càng tiếp xúc thân mật ư? Tại sao, cô rất sợ, cô ực sự rất sợ hãi “Ôm chặt anh!" Anh đặt bàn tay nhỏ mềm mại của cô lên vóc người tráng kiện của mình, toàn thân cô vô lực, vòng tay ôm lấy cổ anh, khuôn mặt nhỏ dẫn sát lên bờ ngực vững chãi ấm áp, cơ thể mềm mại càng dính sát lên người anh....!“Đáng chết!” Lục Thừa Tiêu thấp giọng mắng, liền sau đó mạnh mẽ dùng sức...!“Ưm...!không… đau...!
Shit! Xem ra mấy năm này cô bé này không có người đàn ông khác! Nghĩ đến đấy, tâm trạng Lục Thừa Tiêu vui vẻ, động tác lại càng nhanh hơn...!“Ưm...!a..” Cô cảm thấy bản thân vô lực nghênh tiếp, cái miệng nhỏ hết đóng rồi mở, lại không có cách nào thốt ra được nửa chữ! Người đàn ông xấu xa này lại còn muốn giở trò xấu!
Lục Thừa Tiêu cong khóe môi, không mảy may có ý sẽ thả cô ra, xa cách bốn năm, được ôm cô vào lòng lần nữa, cô lại trở thành người phụ nữ của anh, nếu như ngày nào đó cô biết được...!kỳ thực bọn họ chưa ly hôn...!không biết cô gái nhỏ đáng yêu này sẽ có phản ứng gì?!
Trong cả căn phòng vương vít hơi thở và không khí ám muội...!
Triệu Đào không ngờ Lục Thừa Tiêu sẽ tuyên bố quan hệ giữa anh ta và Ninh Y trước mặt đông đảo mọi người! Đây đồng nghĩa với thông báo cho tất cả người trong toàn thiên hạ, người mẫu Ninh Y đã là hoa có chủ!
Anh ta lập tức gọi vào số của Lạc Vận Nhi, đồng thời sự bất mãn đối với Lạc Vận Nhi được tích tụ đã lâu nay càng khiến anh ta phẫn nộ bội phần.
“Tôi biết anh muốn nói gì với tôi, tôi đều biết, điều nên làm tôi cũng đã sắp xếp cả rồi, bây giờ anh chỉ cần làm một chuyện là được!” “Cô nói là cô đã sắp xếp hết tất cả? Cô có thể để tôi giành được Ninh Y?" “Lúc anh là Cố Vũ Xuyên đã không để cho anh chiếm được Diệp Văn Ninh, bây giờ anh đã trở thành Triệu Đào, nếu như còn không khiến anh giành được Ninh Y, chắc anh sẽ cho tôi thành ngọc nát đá tan mất?" “Cô Lạc nặng lời rồi, lúc tôi là Cổ Vũ Xuyên tôi muốn có được Diệp Văn Ninh, bây giờ Diệp Vãn Ninh đã không còn nữa, Ninh Y này lại cũng khiến tôi tâm tình nhộn nhạo, chỉ tiếc là...!” “Chỉ tiếc là, bọn họ đều là người phụ nữ của Lục Thừa Tiêu!” Lạc Vận Nhi tiếp lời anh ta, “Anh yên tâm đi, lần này cho dù thế nào, tôi đều sẽ nghĩ ra cách để anh chiếm được Ninh Y, nhưng anh phải dằn được cơn nóng giận!” “Tôi biết rồi.
Lúc nào thì hành động?” “Nếu tôi không nhớ lầm, tối ngày mai Ninh Y phải chụp poster lễ giáng sinh cho THEONE!” “Đúng thế” Anh ta thân là người quản lý, nên vô cùng rõ ràng về phương diện này.
Lạc Vận Nhi lập tức lên tiếng: “Rất tốt, vậy thì tối mai đi, cô ta không chút phòng bị nào với anh, chỉ cần bỏ một ít đồ vào đồ ăn cô ta, người của tôi có thể thuận lợi đưa cô ta đi.
Tôi sẽ cử người đưa đồ đến cho anh, bây giờ tôi phải chụp hình rồi, lát nữa sẽ gọi lại cho anh” “Được.” Vừa nói xong, Triệu Đào liền cúp máy, nhìn vào màn hình điện thoại nở nụ cười âm hiểm, “Ninh Y, em nhất định sẽ là của tôi! Nhất định là của tôi!” Triệu Đào cường điệu mấy lần liền, đánh mạnh vô lăng lái về phía công ty.
Hạ Nghi Tâm vừa tan làm trở về nhà, liền nhìn thấy Kỷ Trình Hạo đang xem lại buổi họp báo lần này! “Em vội vã trở về cũng là để xem cuộc họp báo ngày hôm nay, nghe nói đã có sự chuyển ngược tình thế, là thật không?” Hạ Nghi Tâm lập tức thay giày, rót một ly nước uống ừng ực vài ngụm rồi liền chạy đến trước chiếc tivi tinh thể lỏng lớn.
“Anh cũng vừa đến, vừa mở ra, đang tính đợi em về” Sự quan tâm của Kỷ Trình Hạo được thể hiện ở mỗi tiểu tiết nhỏ, bốn năm này, về cơ bản mỗi ngày tan làm anh đều đến chỗ của Hạ Nghi Tâm, đương nhiên ngoại trừ một khoảng thời gian trước cô không cho anh đến đây, vậy anh sẽ không đến, bây giờ lệnh cấm đã được gỡ bỏ, anh lại chạy đến đây mỗi ngày báo cáo! “Hừ, ngồi dịch sang bên kia một chút!” “Trực tiếp ngồi lên đây đi.” Kỷ Trình Hạo vỗ lên hai bắp đùi rắn chắc của mình.
“Không nghiêm túc gì cả!” Anh ôm lấy vòng eo thon mảnh của cô, kéo cô vào trong lòng mình, nếu cô đã không chịu tự mình ngồi xuống, vậy anh phải đến giúp thôi!
Buổi họp báo được bắt đầu rồi, tầm mắt của hai người đồng loạt dời lên màn hình tivi...!“Lạc Vận Nhi, con cáo không có ý tốt nhà cô, lại chạy đến phá đám hử!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...