Nhìn ngoài cửa sổ dần dần rút ngắn khoảng cách, Thiệu Từ Tâm không khỏi bắt đầu hoảng sợ.
Nàng biết rằng mình nên điều chỉnh tâm lý và nhìn nhận những danh hiệu và giải thưởng một cách lý trí và bình tĩnh.
Số mệnh đã được sắp đặt, không nên cưỡng cầu làm gì, nhưng thời điểm này, lại khó có thể bình tĩnh.
Con người có những mong muốn, kỳ vọng và khao khát được khẳng định.
Nàng không phải là người cho đi một cách âm thầm và không mong nhận lại điều gì.
Nàng rất khoa trương, tốt là tốt, xấu là xấu, nhất định phải có người nói cho nàng biết và cho nàng động lực để tiến lên.
Giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất là động lực thúc đẩy sự nghiệp diễn xuất của nàng.
Kiếp trước nàng không đạt được, tự nhiên hy vọng kiếp này đạt được, như vậy sự nghiệp kiếp này của nàng thêm ánh hào quang.
Nàng im lặng hồi lâu, âm thầm tự trấn an mình nhưng không được.
Gần như là phản ứng theo bản năng, nàng lập tức nghĩ đến Ôn Chi Hàn, khi định thần lại thì đã bấm vào giao diện trò chuyện của Ôn Chi Hàn.
[ Thiệu Từ Tâm ]: Chi Hàn, tự nhiên em thấy hơi sợ......
Nàng thú nhận tâm trạng của mình rất thành thật.
Nàng đang mong đợi sự an ủi của Ôn Chi Hàn, nàng cần sự an ủi của Ôn Chi Hàn.
Ôn Chi Hàn tình cờ rảnh rỗi và trả lời nhanh chóng.
Một hoặc hai giây sau khi tin nhắn được gửi đi, một tin nhắn mới xuất hiện trên màn hình của Thiệu Từ Tâm.
[ Bà Thiệu xinh đẹp ]: Sợ cái gì?
[ Thiệu Từ Tâm ]: Sợ lại không đạt được giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, sợ mình vẫn không làm được......
Sau khi gửi đi những lời ủ rũ này, này thấy trạng thái WeChat của Ôn Chi Hàn thay đổi liên tục.
Một lúc sau, tin nhắn của Ôn Chi Hàn lần lượt xuất hiện trên màn hình, mỗi tin nhắn đều là tin nhắn thoại, chờ nàng bấm vào.
Thấy vậy, Thiệu Từ Tâm lấy tai nghe ra và đeo vào không chút do dự.
Sau khi nhấp vào tin nhắn đầu tiên, một giọng nói dịu dàng gấp đôi lọt vào tai nàng, thổi bay một chút u sầu trong lòng nàng.
Nàng lặng lẽ lắng nghe giọng nói của Ôn Chi Hàn.
"Đừng nghĩ như vậy, Từ Tâm"
"Núi này cao còn có núi cao hơn, không ai có thể đoán được con hắc mã nào sẽ xuất hiện trong ngành, và có người mới hay người cũ nào sẽ tỏa sáng trong mắt công chúng trong năm nay và năm sau.
Vì vậy, giải thưởng nào cũng cần thiên thời địa lợi nhân hoà, em không đạt được giải không có nghĩa là em làm chưa tốt."
"Được giải thưởng tất nhiên là vui rồi nhưng không đạt được cũng đừng bi quan.
Em đã vất vả rồi, đó là do vận may chưa đuổi kịp em."
"Mà trong quá trình này, em đã tiến bộ, năng lực cũng tăng lên, đây là bảo vật có thể trường tồn đồng hành với em, cho nên không phải chúng ta không thu được gì."
Giọng nói êm dịu mà mạnh mẽ truyền vào tai nàng, lông mày của Thiệu Từ Tâm giãn ra, và tâm trí nàng dần bình tĩnh lại.
Phải, kỹ năng diễn xuất của nàng đã được cải thiện, điều đó không vui hơn là giành được giải thưởng sao?
Chỉ cần có năng lực, nàng luôn có đủ tư cách để theo đuổi danh dự và lên tiếng bằng thực lực của mình.
Nàng nhìn xuống màn hình và thấy rằng Ôn Chi Hàn đã gửi một voice chat mới.
Xem ra cô rất quan tâm nàng, sợ nàng sẽ có tâm trạng không tốt.
Nàng mỉm cười, tiếp tục bấm vào, và tiếp tục nghe.
"Từ Tâm, thật ra chị cảm thấy như bây giờ cũng rất tốt."
"Nếu em đứng trên đỉnh cao ngay từ đầu, tất nhiên em sẽ được đặt nhiều kỳ vọng cao hơn, sẽ bị yêu cầu cao, sẽ buộc phải chịu nhiều mong đợi cao, và cũng sẽ có nhiều áp lực đè em nghẹt thở."
“Việc này không hề vui vẻ, Từ Tâm, điều chị sợ nhất là em không vui."
"Cuộc sống là một khúc quanh, có thăng trầm, có thắng thua, đây là trạng thái bình thường của cuộc sống."
"Vậy nên chúng ta cứ thoải mái đi, thứ thuộc về mình sẽ luôn chờ đợi ta ở nơi đó.
Cho dù kết quả không như ý, ít nhất trong quá trình đó cũng có thể vui vẻ."
Sau khi câu cuối cùng được phát ra, tai của Thiệu Từ Tâm đột nhiên trống rỗng, yên tĩnh đến mức mơ hồ có thể nghe thấy tiếng không khí chuyển động.
Nàng quan tâm đến giải thưởng vào lúc này, nhưng người yêu nàng thì quan tâm đến việc nàng có luôn vui vẻ hay không ...
Nàng đột nhiên cảm thấy Ôn Chi Hàn nói rất đúng, ít nhất trong quá trình này có thể vui vẻ là tốt rồi.
Con người không phải sống để làm cho mình hạnh phúc sao?
Kiếp trước nàng đã rất đau khổ, kiếp này nàng nên vô lo vô nghĩ hơn.
Quá coi trọng danh dự sẽ chỉ tự nhốt mình trong lồng, và mọi vui buồn, đau khổ, vui sướng của cuộc đời này sẽ buộc phải treo trên danh dự, không thể thoát ra – điều này thật đáng buồn.
Nàng đã cố gắng hết sức rồi, vì vậy hãy để ông trời quyết định vận mệnh của nàng!
[ Thiệu Từ Tâm ]: Em biết, bây giờ em cảm thấy tốt hơn nhiều rồi!
Nàng vô thức nũng nịu với người mình yêu trong những con chữ.
[ Thiệu Từ Tâm ]: Hic, chị tốt quá, em rất muốn ôm chị, muốn nằm mãi trong vòng tay chị không chịu ra…
[ Thiệu Từ Tâm ]: 【 chó con rơi lệ.JPG】
Nàng xong đời.
Sáng nay nàng vừa thức dậy trong vòng tay vợ, giờ lại muốn về trong vòng tay vợ, dần dần nàng không biết tự lập là như thế nào.
Nàng có thể tự mình làm việc, nhưng nàng không thể sống thiếu Ôn Chi Hàn!
Ôn Chi Hàn, người ở Quang Lam rất xa, nhìn vào biểu tượng cảm xúc của chó con tủi thân trên điện thoại, cùng với những lời nói nũng nịu của Thiệu Từ Tâm, cô hoàn toàn có thể tưởng tượng ra biểu cảm của Thiệu Từ Tâm lúc này.
Bà Ôn xinh đẹp của cô dễ thương một cách vô lý.
Nhấn vào voice chat.
"Chị sẽ đón em sau khi sự kiện kết thúc."
Nhưng dù kết quả thế nào, cô cũng đưa Thiệu Từ Tâm đi ăn một bữa ngon.
Nếu không, không biết lúc nào người nào đó họ Thiệu phải quản lý cân nặng để vào đoàn phim, lúc đó chỉ có thể nhìn cô ăn ngon.
Thế thì rất giống một con cún nhỏ tội nghiệp, và làm người ta rất đau lòng.
Sau khi giọng nói được gửi đi, cô trở lại bàn làm việc, đặt điện thoại sang một bên và tiếp tục xử lý công việc của mình.
Một lúc sau, Thiệu Từ Tâm gửi một tin nhắn khác.
[ Từ Tâm ]: Nói cho chị một tin tốt.
[ Ôn Chi Hàn ]: Tin tốt gì?
[ Từ Tâm ]: Em mang thai con của chúng ta rồi
[ Từ Tâm ]: 【 đỏ mặt.JPG】
[ Ôn Chi Hàn ]:?
[ Từ Tâm ]: Haiz, giọng chị hay quá, người ta vô tình nghe đi nghe lại nhiều lần, nên lỗ tai mang thai......
[ Từ Tâm ]: Chị phải chịu trách nhiệm với người ta đó nha.
[ Từ Tâm ]: 【 ahihi ngại ghê.JPG】
Ôn Chi Hàn: "......"
Xét về độ hoa hòe loè loẹt, vợ của cô đúng là vô đối.
Nhưng nhìn tình hình vợ có vẻ tâm trạng tốt, vậy là tốt rồi.
Chỉ cần Từ Tâm của cô hạnh phúc, mọi thứ đều ổn.
…
Giải thưởng Bạch Ngọc được tổ chức hoành tráng và quy tụ dàn sao.
Một số diễn viên nổi tiếng ngồi trên hiện trường, trăm hoa đua nở.
Thiệu Từ Tâm ngồi cạnh Chu Hồng, một người được đề cử Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất và người còn lại được đề cử Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất.
Chu Hồng, người đã giành được vai nữ phụ xuất sắc nhất và có kinh nghiệm, nên tâm trạng khá bình thản.
Khi bộ phim do cô ấy đóng vai chính được phát hành vào năm tới, cô ấy có thể có thể tranh giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, và lúc đó cô ấy có thể tiếp tục cạnh tranh với Thiệu Từ Tâm.
Họ là bạn và cũng là đối thủ, họ là mục tiêu truyền cảm hứng cho nhau để tiếp tục cố gắng.
Ngược lại, bây giờ khi cô ấy nhìn Thiệu Từ Tâm, lần đầu tiên cô ấy cảm thấy một chút ...!lo lắng trong nàng?
Cô ấy hơi ngạc nhiên.
Cô ấy còn tưởng rằng Thiệu Từ Tâm là người không biết xấu hổ không sợ trời đất, cợt nhả đến mức ngay cả Thiên vương lão tử cũng không cản nổi nàng!
"Cô khẩn trương à?" Chu Hồng hỏi thẳng.
"Tôi khẩn trương." Thiệu Từ Tâm thẳng thừng trả lời.
Chu Hồng: "......"
Cũng khá trực tiếp, không vòng vo với cô ấy.
Thiệu Từ Tâm cúi đầu nhìn ngón tay của mình.
Nàng đã bình tĩnh lại, nhưng lúc này, dù tâm trí nàng có bình tĩnh đến đâu cũng sẽ nổi lên sóng gió.
Con người luôn có hy vọng về chính mình.
Sau đó nàng lại ngẩng đầu nhìn Chu Hồng, hai mắt đột nhiên sáng lên.
Đúng vậy, chồng của Chu Hồng đã giành được nhiều giải thưởng Nam diễn viên xuất sắc nhất, anh ấy chắc chắn phải rất có kinh nghiệm!
Làm vợ hắn, có lẽ Chu Hồng cũng học được một hai chiêu?
"Hồng Hồng," Thiệu Từ Tâm hỏi, "Liệu thầy Chu nhà cô có lo lắng khi trao giải thưởng như thế này không?"
Chu Hồng nhướng mày: "Đương nhiên là có rồi."
Thiệu Từ Tâm chờ mong: "Vậy anh ấy điều chỉnh thế nào?"
Chu Hồng hồi tưởng: "Suy nghĩ xem lát nữa ăn gì."
Thiệu Từ Tâm: "?"
Chu Hồng: "Mỗi khi anh ấy ngồi trong lễ trao giải, anh ấy sẽ bắt đầu suy nghĩ sau khi kết thúc anh ấy sẽ ăn những gì, nghĩ về tất cả các loại món ăn ngon, và sau khi nghĩ về nó anh ấy không còn khẩn trương nữa."
Thiệu Từ Tâm chợt nhận ra.
Một biện pháp đơn giản và trực tiếp như vậy, đã học được, đã học được.
Nhưng trong một lúc, nàng không thể nghĩ ra nên ăn gì, vì vậy nàng bắt đầu hành động.
Thiệu Từ Tâm: "Tôi hiểu rồi, tôi đã học được."
Chu Hồng: "?"
Thiệu Từ Tâm há mồm nói ngay: "Thịt cừu hấp, chân gấu hấp, đuôi hươu hấp, vịt quay, gà quay, ngỗng quay, vịt hầm muối......"
Chu Hồng: "???"
Cô đọc menu đó hả!
Đọc thì đọc đi, sao lại còn nói cho tôi nghe!
Ực, đói bụng.
Tức ghê, đói bụng quá!
"Cô đọc cho mình cô nghe thôi, nói cho tôi nghe làm gì!" Chu Hồng thấp giọng tức giận nói.
Thiệu Từ Tâm ngước mắt, nghiêm nghị: "Bạn bè với nhau mà, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, được ăn là phúc, đương nhiên phải cùng nhau suy nghĩ."
"Yên tâm đi, nếu tôi đạt giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, tôi sẽ đãi cô ăn hết mấy món này, ăn no căng luôn!"
"Để tôi đọc tiếp cho cô nghe nè, phía sau còn có rất nhiều món đó, bây giờ chúng ta có thể tiếp tục suy nghĩ."
Chu Hồng: "......"
Cô ấy đỡ trán, cảm thấy đau đầu.
Không ngờ việc này cũng bị nàng lấy ra để chơi chữ …
Cái đồ cợt nhả này từ đâu ra vậy, làm sao có thể suốt ngày nói nhiều lời cợt nhả như vậy???
Tình tiết vui vẻ trôi qua, và ngay sau đó là phân đoạn công bố giải thưởng được rất nhiều người mong đợi.
Trong phim "Tướng quân", Chu Hồng thể hiện vai diễn công chúa ăn sâu vào lòng người với kỹ năng diễn xuất xuất sắc, lại đoạt giải nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất, được mọi người đón nhận nồng nhiệt.
Một lúc sau, sân khấu bước vào giai đoạn công bố nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.
Người dẫn chương trình trong lễ phục duyên dáng đứng trên sân khấu, cầm trên tay tên của nữ diễn viên chính xuất sắc nhất năm nay.
Theo quy trình, đầu tiên họ nâng cao sự hồi hộp và giới thiệu từng nữ diễn viên được đề cử.
Nhạc sống vừa phải, tươi sáng và hồi hộp, như thể có một bàn tay đang nắm lấy trái tim của mọi người, đến cả hơi thở cũng không khỏi bắt đầu căng thẳng.
Đôi mắt Thiệu Từ Tâm rơi vào tấm thẻ công bố kết quả.
Với mỗi hơi thở, nàng dường như có thể nghe thấy nhịp đập của trái tim mình.
MC mở tấm thẻ.
Thiệu Từ Tâm vô thức nắm chặt tay thành nắm đấm, lặng lẽ siết chặt chiếc váy dài của mình.
Thịch, thịch—
Nhịp tim đang tăng tốc.
Nàng vẫn mong đợi, mong mỏi được nghe thấy tên mình.
"Người đoạt giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của giải Bạch Ngọc năm nay là..."
Giọng nữ lớn kèm theo tiếng nhạc sôi động ngay lập tức đẩy bầu không khí lên cao trào.
Dưới sự mong đợi của mọi người, người dẫn chương trình đứng trước micro, nhẹ nhàng hé đôi môi đỏ mọng, rõ ràng tuyên bố với mọi người——
"Đó là nữ chính trong bộ phim《 tướng quân 》, Thiệu Từ Tâm!"
"Chúng ta hãy cùng chúc mừng cô ấy nào!"
Thiệu Từ Tâm đột nhiên mở to hai mắt, vừa hưng phấn lại không thể tin được.
Là nàng…
Đó thực sự là nàng…! ! !
Bàn tay Chu Hồng từ bên hông duỗi ra, nhẹ nhàng vỗ vào lưng nàng, giống như là ông trời đang nhắc nhở nàng, hết thảy đều là sự thật.
"Thiệu ảnh hậu."
"Đừng ngồi ngơ ra đó nữa, mau đi nhận giải của cô đi."
Nàng không thể tin được, vẻ mặt vẫn còn đờ đẫn, nhưng cơ thể đã kịp phản ứng, ôm váy đứng dậy.
Có tiếng vỗ tay như sấm.
Vạt váy màu lam lướt qua bậc thềm, giống như làn nước mềm mại yên tĩnh của mùa xuân trong trẻo.
Dưới ánh đèn sân khấu, Thiệu Từ Tâm bước lên bục mà nàng đã mơ ước vô số ngày đêm.
Khi nàng đứng trước bục và nhìn các đàn anh đàn chị và đàn em có mặt cùng chia sẻ vinh quang với mình, nàng cuối cùng cũng định thần lại.
Đây không phải là một giấc mơ, mọi thứ đều là sự thật.
Nàng đã giành được giải nữ diễn viên xuất sắc nhất, và đã đạt được điều mà kiếp trước nàng không làm được.
Ước mơ của nàng đã trở thành sự thật!
Nàng cầm chiếc cúp nhìn hết lần này đến lần khác, cảm giác trống rỗng dần biến mất.
Nàng ngước đôi mắt sáng nhìn vào khán phòng tối om.
Tuy nhiên, tại thời điểm này, nàng không thể nhớ một từ nào trong bài phát biểu nhận giải mà mình đã chuẩn bị.
Trong trường hợp này, tốt hơn là chơi tùy cơ ứng biến tại chỗ.
Micrô hơi thấp, nàng hơi nghiêng người, mái tóc dài buông xuống như thác nước trên vai.
Phong thái nho nhã, phong nhã nhưng lời nàng nói ra lại đầy nhẹ nhàng: "Nói thật, tôi không ngờ mình lại thật sự đoạt giải.
Trong một lúc vui quá tôi quên cả bài phát biểu nhận giải đã chuẩn bị sẵn mất rồi."
Dưới đài phát ra tiếng cười nhỏ.
Thiệu Từ Tâm cong mắt: "Nhưng tôi vẫn phải nói điều gì đó, nên đành phải nghĩ gì nói đó vậy."
"Cảm ơn cha mẹ tôi, cảm ơn những người bạn đã đồng hành và ủng hộ tôi trong suốt chặng đường, cảm ơn những người hâm mộ đã ủng hộ tôi, chính sự khẳng định và tin tưởng của mọi người đã giúp tôi có được ngày hôm nay."
"Tôi cũng muốn cảm ơn người yêu của tôi, Ôn Chi Hàn."
Thiệu Từ Tâm nắm chặt chiếc cúp trong tay, hình ảnh người yêu hiện lên trong tâm trí nàng, và trái tim nàng đột nhiên tràn ngập hạnh phúc ngọt ngào.
"Chị ấy luôn ở bên tôi khi tôi cần, cho tôi sự khẳng định, thấu hiểu và bao dung."
"Có thể quen biết và yêu chị, là điều may mắn nhất của Thiệu Từ Tâm em."
Ôn Chi Hàn là ngôi sao và ánh trăng của nàng, cũng là ngày thu rực rỡ, và làn gió xuân ấm áp của nàng.
Xuân hạ thu đông là cô, năm tháng dài đằng đẵng đều là cô.
"Cuối cùng, tôi muốn cảm ơn một người."
Thiệu Từ Tâm ngước mắt lên, nhìn về phía Chu Hồng với một nụ cười xán lạn.
"Cảm ơn bà Chu của chúng ta, cảm ơn cô đã giúp đỡ tôi khi tôi gặp khó khăn, giúp tôi giải quyết vấn đề, cải thiện kỹ thuật diễn, hoàn thành trọn vẹn nhân vật của tôi."
"Cô và tôi đều là nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của hôm nay."
"Cuối cùng, tôi mới nói nếu đoạt giải sẽ đãi cô những món ăn kia đúng không? Chờ đi, sau này tôi sẽ mời cô ăn, tuyệt đối không bùng kèo!"
Người dẫn chương trình tò mò hỏi: "Những món gì? Nghe có vẻ nhiều nhỉ?"
Thiệu Từ Tâm nhìn bọn họ, hỏi: "Hai vị MC muốn biết?"
Người dẫn chương trình rất nể tình nói muốn biết.
Sau đó, hai người bọn họ trơ mắt nhìn Thiệu Từ Tâm báo tên một loạt món ăn.
Thiệu Từ Tâm dừng lại khi nhắc đến "Vịt muối", và tự nhiên xấu hổ nói: "Tôi cũng chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó tôi có thể đứng trên sân khấu rồi làm việc này đâu."
Người dẫn chương trình: "......?"
Chúng tôi cũng không ngờ rằng cô sẽ đọc cả menu như vậy!!
Có tiếng cười tại hiện trường, và bầu không khí vô cùng vui vẻ.
Khi máy quay lia đến với Chu Hồng, cô ấy che mặt lại vì xấu hổ.
Cô ấy thực sự không ngờ rằng Thiệu Từ Tâm lại liệt kê một loạt những món ăn tại lễ trao giải điện ảnh như vậy...
Cứu mạng, tại sao mình lại chơi với cô ta vậy....
...
Lễ trao giải Bạch Ngọc kết thúc tốt đẹp.
Sau khi kết thúc, Chu Hồng nhìn Thiệu Từ Tâm hào hứng chạy đến trước mặt Ôn Chi Hàn, tinh thần phấn chấn khoe chiếc cúp nữ diễn viên chính xuất sắc nhất cho Ôn Chi Hàn xem.
Chu Hồng cũng không kém, cô ấy cũng có một giải nữ phụ xuất sắc nhất, cùng với ông chồng đến đón mình.
Chu Dịch cười xoa đầu vợ, nhẹ giọng động viên: "Tuyệt lắm, năm sau nhất định sẽ tuyệt hơn."
Chu Hồng ôm cánh tay hắn gật đầu.
Còn không phải ảnh hậu sao? Mình cố gắng hơn thì chắc chắn cũng có thể!
Không phải năm sau, thì năm sau, năm sau nữa!
Chu Dịch nói: "Lát nữa không có lịch trình, chúng ta đi ăn ăn cơm đi, em muốn ăn gì?"
Chu Hồng buột miệng nói: "Thịt cừu hấp."
Nói xong cô ấy liền sửng sốt, sau đó im bặt.
Lát sau —
"......!Thiệu Từ Tâm, tôi hận cô!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...