Biết Thiệu Từ Tâm sẽ không dễ bị người khác xúi giục, Ôn Chi Hàn cảm thấy yên tâm.
Miễn là Thiệu Từ Tâm tin tưởng cô hơn bất kỳ ai khác, thì mỗi bước cô đi sẽ an toàn cho đến khi cô sẵn sàng phá vỡ sự cân bằng hiện tại, được voi đòi tiên trên phương diện tình cảm, công thành chiếm đất.
"Ngủ đi." Thiệu Từ Tâm nói.
Nàng nhích người sang một bên, chừa một nửa vị trí cho Ôn Chi Hàn, sau đó vỗ xuống giường.
"Ngày mai còn phải chuẩn bị phát sóng trực tiếp, ngủ sớm nạp năng lượng nào."
Ôn Chi Hàn đồng ý rồi nằm xuống bên cạnh nàng.
Đắp chăn bông lên, tắt đèn và căn phòng trở lại yên tĩnh.
Ngoài cửa sổ mọi thứ đều yên tĩnh, ánh trăng lọt vào trong phòng lờ mờ xuyên qua rèm cửa màu trắng.
Bóng đêm hoà hợp, đêm dài quạnh hiu.
Ôn Chi Hàn mở to hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà.
Phải mất một lúc cô mới nhắm mắt lại, tìm kiếm cơn buồn ngủ.
Sau đó, cô nghe thấy một giọng nói phát ra từ bên cạnh mình, Thiệu Từ Tâm dường như trở mình trong bóng tối, sau đó quần áo của cô bị kéo nhẹ hai lần.
"Ôn Chi Hàn." Giọng của Thiệu Từ Tâm cực kỳ mềm mại và dịu dàng, dường như sợ làm cô sợ hãi.
"Hửm?" Cô đáp lại.
Thiệu Từ Tâm nắm góc áo của cô vẫn chưa buông tay.
"Ngày mai sẽ phát sóng trực tiếp."
"Ừm, chị biết."
"Em cũng ở đó nên chị đừng lo lắng."
"Được, chị không lo lắng."
"Còn có, em sẽ gọi chị là 'vợ' hoặc 'Bà Thiệu' nhiều lần, chị nhất định phải tập làm quen nha — nếu không sẽ bại lộ!"
Thiệu Từ Tâm đang thỏa mãn ham muốn ích kỷ của mình.
Trong những ngày tới, nàng sẽ sử dụng các chương trình tạp kỹ để làm nhiều việc khác nhau và cố gắng rút ngắn khoảng cách của nhau, nếu không cơ hội tốt như vậy sẽ bị lãng phí!
Nàng đang bận cố gắng để Ôn Chi Hàn quen với bản thân và vô tình quên rằng đây là việc mà Ôn Chi Hàn đã yêu cầu nàng làm trước.
Trong bóng đêm yên tĩnh, Ôn Chi Hàn mỉm cười dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng.
Trước đây cô là người khiến Thiệu Từ Tâm quen với những xưng hô chủ quyền này, nhưng giờ thì ngược lại.
Đây có lẽ được coi là một tiến bộ......
"Ừm, chị sẽ làm quen dần và sẽ phối hợp với em thật tốt."
Ỷ vào ánh sáng mờ nên Ôn Chi Hàn không thể nhìn rõ, Thiệu Từ Tâm lập tức nở nụ cười kiêu ngạo đắc thắng.
Nàng ân cần giơ tay giúp Ôn Chi Hàn kéo chăn, nhẹ nhàng vỗ về, như đang dỗ dành cô: "Ngủ ngoan nha học tỷ, chúc chị có một giấc mơ đẹp."
Ôn Chi Hàn bật cười.
Quả nhiên là có khi nhờ vả cô, nàng sẽ ngọt nhất, ân cần nhất.
......
Phát sóng trực tiếp vào 8 giờ tối chủ nhật.
Khách mời có thể đến tòa nhà chương trình "Nhật ký tình yêu sau hôn nhân" sau bữa tối để chuẩn bị phát sóng.
Bây giờ là hai giờ chiều, cách thời gian phát sóng trực tiếp vẫn còn sớm, lại là cuối tuần nên Ôn Chi Hàn rất nhàn nhã.
Hôm nay Thiệu Từ Tâm đã về nhà với bố mẹ nàng, nhưng cô không có đi cùng.
Thấy Ôn Chi Hàn ở nhà một mình, Từ Chu Chu liền mời cô đi uống cà phê.
Trong quán cà phê, hai người ngồi ở một góc cạnh cửa sổ.
Từ Chu Chu cho đường vào cà phê, chậm rãi khuấy, nói: "Cô ấy về nhà thăm ba mẹ, cậu không đi cùng cô ấy sao?"
Ôn Chi Hàn cười gật đầu: "Không phải lúc nào cũng có thể về nhà với em ấy được."
"Nói đúng ra, trong lòng em ấy tớ không phải là người một nhà."
Một bản hợp đồng đã phân chia rõ ràng tình cảm của họ.
Nếu cô không phải là người trong lòng của nàng, tại sao phải chiếm không gian riêng tư của nàng và chọc nàng không vui?
Nếu Thiệu Từ Tâm muốn cô về nhà với mình, đường nhiên nàng sẽ lên tiếng.
Từ Chu Chu liếc cô một cái, an ủi: "Không sao, không phải lúc nào tớ cũng bảo Yến Thanh theo tớ về thăm ba mẹ."
Ôn Chi Hàn cười cười: "Hai người là người một nhà."
Từ Chu Chu đặt muỗng xuống: "Hai người cũng có thể trở thành người một nhà mà."
Ôn Chi Hàn ngước mắt lên.
Từ Chu Chu hất cằm: "Thì......!Bắt đầu tình yêu bằng một lời tỏ tình?"
Ôn Chi Hàn: "......"
Từ Chu Chu cảm thấy mình nói rất có lý.
Không tỏ tình thì sao đối phương biết tâm ý của mình chứ?
Tại sao người lớn thì phải thận trọng, người lớn cũng có thể hơi liều lĩnh trong tình yêu mà, cứ nói thẳng ra là được rồi!
"Tỏ tình đi tỏ tình đi, cùng lắm thì thất bại thôi, không có gì ghê gớm."
"......"
"Dù sao cậu cũng không phải người sợ thất bại."
"Nhưng tớ cũng có chuyện sợ hãi." Ôn Chi Hàn bỗng nhiên nói.
Mất Thiệu Từ Tâm là điều cô sợ nhất.
Nếu chưa từng có được, cô vẫn có thể tiếp tục nhẫn nại.
Nhưng cô đã nếm trải vị ngọt này rồi, cô tham lam những khoảng thời gian ít ỏi được bầu bạn với Thiệu Từ Tâm và cô không thể tưởng tượng được sẽ như thế nào nếu lại mất đi nàng.
Cô đã mất nàng một lần, không thể mất nàng lần thứ hai.
Cô thừa nhận mình hèn nhát trong mối quan hệ này.
Cô đã quen với việc che giấu cảm xúc thật của mình trước mặt Thiệu Từ Tâm, và đã quen với sự thận trọng, thay vì thú nhận một cách liều lĩnh và không sợ hãi như những thanh thiếu niên trẻ tuổi.
Đây là Thiệu Từ Tâm, người cô thích trong nhiều năm.
Mối quan hệ thân mật của hôm nay cũng là điều cô đã cố gắng hết lần này đến lần khác, chỉ cần không dính líu đến tình cảm thì sẽ luôn vô cùng bền chặt.
Một khi liên quan đến tình cảm, nó có thể rơi trở lại vị trí ban đầu ngay lập tức.
Vì vậy, cô không dám thúc đẩy tình cảm của mình một cách tùy tiện.
Cho nên tình yêu của cô chưa đủ quang minh chính đại, tình yêu của cô vẫn hèn mọn như thế.
Thấy vậy, Từ Chu Chu khẽ thở dài.
"Chi Hàn à, sao đường tình duyên của cậu lại gập ghềnh như vậy......"
"Cũng không phải gập ghềnh."
Ôn Chi Hàn nhẹ nhàng cười nhìn ngoài cửa sổ.
"Chỉ là không thể có được mà thôi......"
Bên ngoài quán cà phê, ánh nắng lướt qua ngọn cây, để lại những vệt sáng và bóng tối trên mặt đất.
Những lá vàng xen kẽ khắp mặt đất, sáng và trong, giống như những làn sóng xanh lấp lánh lăn tăn trên mặt nước.
Những chiếc lá xanh tươi, tràn đầy sức sống và tươi tốt, khiến mọi người cảm thấy dễ chịu.
Cô đột nhiên nghĩ đến Thiệu Từ Tâm, vì vậy cô đã chụp một bức ảnh bằng điện thoại của mình và gửi cho Thiệu Từ Tâm, muốn chia sẻ cuộc sống của cô với nàng.
May mắn thay, Thiệu Từ Tâm đã trả lời trong vài giây.
[ Từ Tâm ]: Đẹp lắm
[ Từ Tâm ]: Chụp rất đẹp!
[ Từ Tâm ]: Em cũng cho chị xem những bông hoa mà mẹ em trồng này, chúng siêu đáng yêu luôn!
Sau đó, nàng gửi cho cô một đống ảnh mới, mỗi bức ảnh là một bông hoa đáng yêu và sống động.
Nàng cũng đang chia sẻ cuộc sống của mình với cô.
Nhiệt tình và tích cực, giống như những bông hoa đang nở rộ trong bức ảnh, mạnh mẽ và hoạt bát.
Ôn Chi Hàn không khỏi cười cong mắt.
"Có lẽ sẽ có bước ngoặt trong tương lai.”
Từ Chu Chu nghe cô nói vậy.
...
Thiệu Từ Tâm vội vàng trở về ăn tối với Ôn Chi Hàn trước khi chương trình phát sóng trực tiếp.
Ngoài ra, nàng còn mang về hai chậu hoa, nói rằng sẽ đặt ở nhà để vun đắp tình cảm.
Sau bữa tối, cả hai lên đường đến trường quay.
Không có gì ngạc nhiên khi nàng gặp một số nhóm khách mời khác, trong đó có vợ chồng Chu Hồng.
Thiệu Từ Tâm và Chu Hồng đã không gặp nhau kể từ hôm đóng máy, và cuối cùng họ đã gặp lại nhau vào ngày hôm nay.
Hai người nắm tay người yêu, ánh mắt bất ngờ chạm nhau.
Dừng bước và nhìn nhau.
Nhìn thấy cảnh này, các nhân viên dẫn đường đột nhiên cảm thấy vô cùng lo lắng.
Tại sao họ không di chuyển?
Là đang chuẩn bị tung chiêu sao?
Hai người bọn họ nổi tiếng là có mâu thuẫn với nhau, chẳng lẽ tại chỗ cãi nhau thật sao? Chúng ta nên làm gì nếu họ thực sự cãi nhau???
Sau đó ekip chương trình thấy Thiệu Từ Tâm giơ tay chào Chu Hồng: "Hello, Hồng Hồng."
Ekip chương trình: "?"
Chu Hồng: "?"
Chu Dịch và Ôn Chi Hàn nhìn vợ của mình ở bên cạnh.
Chu Hồng đã nổi da gà, điên cuồng xoa xoa cánh tay, trên mặt lộ vẻ ghét bỏ: "Hừ! Cô ghê tởm chết đi được!"
"Chồng à chúng ta đi nhanh thôi, đừng để ý cô ta, quá ghê tởm!"
Chu Dịch bị kéo đi, vừa đi vừa cười nói: "Quan hệ của hai người đã tốt hơn rồi nha.
"
Chu Hồng xụ mặt: "Làm gì có, ai có quan hệ tốt với cô ta chứ, anh đừng nói nhảm!"
Chu Dịch cưng chiều sờ đầu Chu Hồng.
Nhân viên: "......"
Tôi không hiểu.
Đây là chiêu mới gì vậy?
Thiệu Từ Tâm nhìn hai người rời đi, đi theo nhân viên đến buổi phát sóng trực tiếp với Ôn Chi Hàn.
Mỗi cặp khách mời một phòng để quay trực tiếp riêng.
Trên đường đi, Thiệu Từ Tâm không quên giải thích cho Ôn Chi Hàn: "Lần trước cô ấy đã giúp em trên phim trường á."
Ôn Chi Hàn ấm áp nói: "Ừm, chị biết."
Sau đó hơi nắm chặt tay nàng, dùng ánh mặt khẳng định mà dịu dàng nhìn nàng: "Tính cách của Từ Tâm chúng ta thật tốt, luôn được mọi người yêu thích."
Thiệu Từ Tâm nhìn vào mắt cô, trong lòng đột nhiên có một động lực, muốn hỏi cô: Vậy chị có thích em hay không?
Nhưng rồi nàng lại từ bỏ.
Bây giờ họ đang diễn, nhân viên cũng ở đó, bất kể nàng hỏi gì, Ôn Chi Hàn nhất định sẽ nói rằng cô thích nàng, đó là một tham chiếu không hiệu quả
Than ôi, tất cả chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi...
Nàng nên làm tốt công việc của mình trước đã.
...
Buổi phát sóng trực tiếp đã bắt đầu.
Có Thiệu Từ Tâm ở bên, Ôn Chi Hàn chỉ cần yên tâm đi theo nàng thôi, hoàn toàn không lúng túng tay chân.
Vì đây là buổi phát sóng trực tiếp đầu tiên của Ôn Chi Hàn và là cuối tuần, nên rất nhiều khán giả đã đổ xô vào phòng phát sóng trực tiếp.
Khu vực bình luận ở góc dưới bên trái được lướt nhanh đến mức khiến mọi người lóa mắt.
Thỉnh thoảng, bắt gặp một vài bình luận, tất cả đều là khen Ôn Chi Hàn đẹp - đặc biệt là đôi mắt.
Thiệu Từ Tâm chịu trách nhiệm đọc bình luận cho Ôn Chi Hàn nghe.
Thấy cái gì lập tức đọc cái đó.
Một vài bình luận quá nhiệt tình nàng không dám đọc cho Ôn Chi Hàn, sợ làm Bồ Tát nhà nàng sợ hãi.
Ôn Chi Hàn ngồi ở bên cạnh nghe nàng đọc, đôi mắt tràn đầy ý cười.
"Ôn tổng đẹp quá."
"Đúng thật, tôi cũng cảm thấy Ôn tổng nhà tôi rất đẹp."
"Không biết Ôn tổng nhà em nghĩ gì về thịnh thế mỹ nhan của mình?"
Ôn Chi Hàn bình tĩnh đáp: "Quá khen."
Thiệu Từ Tâm vỗ mu bàn tay cô: "Khiêm tốn."
"Đôi mắt của Ôn tổng quá đẹp, giống như bảo thạch vậy!"
"Không sai, đó là bảo thạch được khảm lên đấy, đây là tin tức độc quyền, phòng phát sóng trực tiếp khác không có đâu."
"Đúng không? Bà Thiệu."
Ôn Chi Hàn không có phản bác, dịu dàng phối hợp nàng: "Ừm, Bà Ôn nói gì cũng đúng."
"Hôn hôn vợ Chi Hàn của tôi."
"— Này! Yêu tinh kia, đây là vợ của tôi!"
Nói xong lập tức quay người ôm lấy Ôn Chi Hàn, sợ bị người cướp mất.
Ôn Chi Hàn không nhịn được kéo nàng vào lòng.
Nụ cười trong mắt cô càng đậm, lúc này cả đôi mắt lẫn trái tim đều là Thiệu Từ Tâm, chỉ có một mình nàng.
Vị học muội này của cô dù thế nào cũng rất dễ thương, làm người ta không thể không thích.
— chào mừng đến xem cảnh Bà Ôn thu phục yêu quái ( đầu chó )
— đúng là vợ rồi, hai người đều là vợ tôi!
— ha ha ha ha ha ha sớm muộn gì tôi cũng chết vì cười wá nhiều
— hu hu ánh mắt Ôn tổng thật là cưng chiều quá, đây là em làm loạn còn chị thì cười trong truyền thuyết sao?
— ôn cố tri tâm ngọt quá, motto motto, tôi vẫn chịu được!!!
Ôn Úc cũng đang xem phát sóng trực tiếp.
Cô ta không muốn nhấp vào, nhưng tay cô ta đã rất thành thật click vào.
Hai người trên màn hình ngồi cùng nhau và tương tác thân mật.
Khán giả đang cổ vũ cho họ và gửi lời chúc phúc, như thể họ muốn cả thế giới thấy họ là duyên trời tác hợp.
Chỉ có Ôn Úc khẽ nhíu mày, không thể nói ra lời chúc phúc.
Ánh mắt của cô ta chậm rãi chuyển từ Thiệu Từ Tâm sang Ôn Chi Hàn.
Ôn Chi Hàn ngồi bên cạnh Thiệu Từ Tâm, ánh mắt và nụ cười của cô đều tràn đầy dịu dàng và cưng chiều.
Cô ta thậm chí còn nhìn thấy một sự trân trọng trong mắt cô, như thể người trước mặt cô là kho báu quý giá nhất trên đời, la mặt trăng sáng và mặt trời thiêu đốt độc nhất vô nhị.
Khoảnh khắc cô ta nắm bắt được cảm giác này, ký ức của cô ta đột nhiên quay trở lại kiếp trước.
— vào ngày Thiệu Từ Tâm xảy ra tai nạn xe cộ, người đầu tiên đến bệnh viện là Ôn Chi Hàn.
Khi cô ta chạy đến bệnh viện, Ôn Chi Hàn đã đứng trong hành lang dài vắng vẻ của bệnh viện, cổ tay và áo dính đầy máu trông rất kinh hoàng, bóng lưng cô độc và đìu hiu.
Lúc đó cô ta không khỏi dừng lại, kinh ngạc kêu lên: "Ôn Chi Hàn..."
Người cô độc lẻ loi đang đứng yên nghe thấy tiếng động liền từ từ quay lại.
Màu đỏ nhạt bao trùm hốc mắt của cô, cùng đôi mắt màu lam lờ mờ u ám.
Không còn sự điềm tĩnh của ngày xưa, và không có sự dịu dàng của quá khứ, cả người như mất hồn mất vía và bị tước đoạt sức sống.
Đó là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Ôn Chi Hàn biểu lộ cảm xúc như vậy, giống như mất khống chế, không biết điều khiển biểu cảm của mình như thế nào, không biết nên làm gì và có thể làm gì.
Tình huống lúc đó rất đặc biệt, chuyện Thiệu Từ Tâm bị tai nạn xe lấn át hết thảy mọi thứ, không thể phân tâm suy nghĩ chuyện khác.
Sau này cô ta cũng không để tâm đến chuyện này.
Cho đến hôm nay, ánh mắt của Ôn Chi Hàn dành cho Thiệu Từ Tâm, đã đánh thức ký ức của cô ta.
Lúc này, mọi việc bỗng trở nên vô cùng rõ ràng.
Một câu hỏi nảy lên trong đầu.
Ôn Chi Hàn ...!Không phải là thích Từ Tâm đấy chứ?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...