Không Nghe Lời, Vậy Mời Xuống Giường!

Mẹ sinh con gái đúng vào lúc giáng sinh bắt đầu, trong lòng bất giác xuất hiện một câu nói... đây chính là áo bông của mình.

Con gái là áo bông thân thiết của mẹ, mấy năm nay con gái bắt đầu không thân cận như trước với Nghiêm Mỹ nữa nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến tình cảm của bà với Tả Dữu.

Tính tình của Lệ Minh Thần giống ba nó, độc lập ít nói, một khi đã quyết định thì mười đầu bò cũng không kéo được trở lại, cho nên chuyện bà tái giá, đối với thái độ của con trai, bà chưa từng bao giờ trông cậy quá nhiều. Về phần sau khi thiếu tá kết hôn với Ôn Hân mang đến một loạt kết quả tế nhị, Nghiêm Mỹ chỉ có thể mỉm cười lòng mang theo sự cảm kích đón nhận kết quả.

Nhưng bây giờ muốn bà trơ mắt nhìn bảo bối của mình cúi người hôn một “người không hoàn chỉnh” thì cảm xúc của mẹ Nghiêm vô luận thế nào cũng cách xa hai chữ “bình tĩnh” kia cả vạn dặm.

Ôn Hân cũng không còn đủ tỉnh táo để nghe thấy âm thanh của Nghiêm Mỹ nữa, vừa quay đầu lại cô đã nhìn thấy mắt bà ngày càng hồng, bàn tay xiết lại thành nắm đấm, bộ dạng kia giống như một giây kế tiếp sẽ xông vào xé nát anh trai, cứu con gái của mình về nhét vào cánh mình vậy.

Trong lòng bàn tay của Ôn Hân đổ mồ hôi lạnh, trơ mắt nhìn Nghiêm Mỹ đi qua trước mặt mình, khi bà gọi tên của Tả Dữu, dưới chân của Ôn Hân liền mềm nhũn...

Con trai lớn nhà họ Tả làm đám cưới, quy mô không thể tự xưng là chưa bao giờ có, nhưng tuyệt đối là duy nhất. Có ai nhìn thấy nhà nào sau khi kết thúc hôn lễ không phải động phòng hoặc đi tuần trăng mật mà lại chạy thẳng đến bệnh viện chưa?

Khoa sản lớn nhất trong bệnh viện thành phố C, Ôn Hân nằm ở phòng bệnh cao cấp nhất mà nhà họ Tả đã sớm chuẩn bị cho cô, cả tâm thần lẫn trong lòng đều bất an vô cùng. Chung quanh cô là một hàng các bác sĩ mặc áo trắng vây quanh, tra xét cô từ trên xuống dưới một vòng, rồi lại thảo luận cuộn phim cả nửa ngày, rồi mới quay sang Nghiêm Mỹ đang vô cùng lo lắng nói: “Phụ nữ có thai nên dễ bị sợ hãi, trước mắt cả thai nhi lẫn sản phụ đều bình thường. Chú ý giữ cho cảm xúc bình thường, tránh bị kích thích là được...” Nghiêm Mỹ gật đầu đi theo bác sĩ để tiếp tục hỏi cái gì.

Nghiêm Mỹ rời đi, Ôn Hân nằm trên giường thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên thì đụng phải khuôn mặt hài hước của Tả Tuấn.

“Thật may là tim của em còn khỏe, nếu không cháu trai đùa giỡn mấy lần như vậy, đoán chừng...” Má của Tả Tuấn bị đánh bộp một cái, Giản Lục thu tay lại lườm anh: “Đừng có không biết lớn nhỏ.”

Tâm tình của chú rể hôm nay vô cùng tốt, huống chi người giáo dục anh còn là vợ yêu, Tả Tuấn bị đánh cũng không tức, mà vừa kéo vợ yêu vừa xoay lại nói chuyện nghiêm túc với Ôn Hân, “Nhưng chuyện của nhóc con với anh trai em, anh cảm thấy... khó khăn...”

Cái gì khó khăn cơ! Bây giờ Ôn Hân còn chưa kịp phản ứng với một màn vừa nhìn thấy, rốt cuộc anh trai cô với Tả Dữu đã xảy ra chuyện gì vậy! Sao Tả Dữu lại thích anh trai chứ! Vừa rồi thay vì nói Tả Tuấn giải vây cho Ôn Lĩnh, chẳng bằng nói một nửa là do Ôn Hân giật mình...

Vô luận là nhìn từ hướng nào Ôn Hân cũng không nghĩ đến chuyện Tả Dữu có thể thích anh trai. Nhưng chuyển qua chuyện vừa rồi, chuyện “thích” một ai sao có thể đoán trước chứ... Ôn Hân đang cúi đầu suy nghĩ thì thiếu tá Lệ bước vào.

Mới vừa sau khi theo Ôn Hân làm kiểm tra, thừa dịp mọi người còn đang loạn, Ôn Hân chỉ thị cho thiếu tá trước hết sắp xếp cho Ôn Lĩnh và Tả Dữu về nhà.

Mặc dù Lệ Minh Thần nhớ thương vợ, nhưng hình như đã bị em gái hù dọa không nhẹ, anh không đưa Tả Dữu và Ôn Lĩnh về cùng nhau, mà nhờ bạn chăm sóc cho Ôn Lĩnh rồi anh trực tiếp đưa thẳng Tả Dữu về nhà.

Hai người ngồi song song ở hàng ghế sau, e ngại bác tài xế ở phía trước, thiếu tá Lệ mặt đen lại không nói được chuyện gì, ngược lại Tả Dữu từ khi lên xe luôn im lặng bây giờ lại mở miệng trước: “Anh, em thích anh Ôn, là em hôn anh ấy, anh và mẹ có thể đừng nhìn em với ánh mắt như bắt được tiểu bạch thỏ và sói xám được không?! Anh đã từng gặp sói xám nào hiền lành như thế chưa?”

Lệ Minh Thần vốn đang tức giận, nhưng bị Tả Dữu nói như thế, anh quả thực đã muốn tức đến... cười...

“Còn chưa thành gì của nhau đã che chở thế rồi, nếu chuyện thành công, không phải đến một ngày nào đó người anh này em cũng không muốn nhận đấy chứ?” Thiếu tá sửa lại cổ áo, trở lại vẻ mặt đoan chính nhìn em gái.


“Ai che chở chứ, em nói sự thật đấy, mọi người... Anh!” Tả Dữu ủ rũ cúi đầu như đưa đám như hiểu ra điều gì đột nhiên tự đắc ngẩng phắt đầu lên mở to mắt nhìn anh trai nhà mình, “Anh! Chẳng lẽ anh không phản đối chuyện bọn em?”

Mới vừa rồi mẹ, anh trai, thậm chí cả chị dâu khi nhìn thấy cô hôn Ôn Lĩnh thì vẻ mặt như bị một miếng táo chặn ngang họng, cảm giác khó chịu chỉ có chính cô biết.

Nhưng Tả Dữu cũng hiểu, bởi vì lần đầu tiên phát hiện ra tình cảm của mình với Ôn Lĩnh thì chính cô cũng bị mình dọa cho đủ sặc.

Ngày ấy, Ôn Hân ở cơ quan làm thêm giờ, Tả Dữu thay cô đi đến trường học đón Tiểu Ôn, đến nhà họ Ôn thì thấy Ôn Lĩnh đang nấu cơm.

Mùi thơm quá mê người, thừa dịp Ôn Lĩnh bê thức ăn ra bàn thì Tả tiểu thư cả trưa chỉ ăn mấy đồ ăn chán ngắt của căng tin công ti đã không nhịn được nữa, móng vuốt liền đưa thẳng đến nồi thịt kho.

Kết quả có thể nghĩ, nồi thịt kho còn đang sôi dầu trực tiếp hôn mạnh vào đầu ngón tay Tả tiểu thư một cái.

Tả Dữu nhớ lại thì vẫn nhớ đến mùi vị mê người của nồi thịt kho không hề để ý đến ngón tay bị băng bó hình chữ thập rất đẹp này. Khi Tả Dữu ngồi trên ghế, lúc nhe răng kêu đau, ngoài mặt Ôn Lĩnh chẳng an ủi chút nào nhưng trên tay lại cẩn thận bôi thuốc cho cô. Lúc đó mặt trời đã gần xuống hết, nhìn anh ấy lúc này khiến lòng cô cảm thấy ngứa ngáy.

Sự yêu thương của Tả Lập Đông chủ yếu dựa vào độ lớn của thẻ tín dụng, cùng với mấy phút điện thoại ngắn ngủi vào ngày lễ tết cách xa nhau cả Đại Tây dương. Hằng năm Lệ Minh Thần đều ở đơn vị, thỉnh thoảng về nhà thăm người thân, nhiều nhất cũng chỉ hỏi xem ở trường cô có bị bắt nạt không, nếu có thì “Anh trai đi báo thù thay em”. Tả Tuấn thì càng không cần nhắc đến, trước khi anh cả hoàn lương, tổng cộng hai anh em chẳng nói được mấy câu.

Trừ Tiểu Binh thỉnh thoáng khiến cô nhớ đến một chút thì người đối xử với cô như thế này chỉ có người đàn ông trước mặt. Ôn Lĩnh đã vô tình chạm đến chỗ mềm yếu nhất trong trái tim Tả Dữu.

Từ đó, trái tim của Tả tiểu thư có thể ngang ngửa với sói Kim cang hoàn toàn biến thành thiếu nữ, chìm sâu...

Thiếu tá Lệ vừa bắt đầu nghe đã trợn mắt há hốc mồm, đến cuối cùng hoàn toàn trầm mặc, từ lúc đầu Tả Dữu còn đang hưng phấn bừng bừng về sau liền câm nín. “Anh... Em đã nói với anh rồi, em thích anh ấy... vậy anh... ý kiến của anh là gì?”

Cũng không đoái hoài đến bác tài phía trước, Tả Dữu lắc lắc cánh tay Lệ Minh Thần.

“Em thật sự muốn nghe ý kiến của anh sao?”. Sắc mặt của thiếu tá rất nghiêm túc, thái độ cũng cực kì nghiêm túc.

“Vâng”. Tả Dữu gật đầu mạnh.

Lệ Minh Thần nhìn Tả Dữu, nhíu lông mày, “Trước khi biểu quyết anh muốn hỏi em một câu, anh đây lăn lộn cả nửa ngày, mà trong lòng em chỉ có một câu ‘Anh trai thay em báo thù’ thôi sao?”

Trong phòng bệnh của bệnh viện phụ sản, Lệ Minh Thần ngồi bên cạnh giường bệnh của Ôn Hân, đắp chăn cho cô. Tả Tuấn ngồi bên cạnh nghe anh kể chuyện, không nhịn được hỏi: “Vậy khi con bé hỏi cậu, thái độ của cậu là gì?”

Tả Dữu đã không thân lắm với Tả Tuấn là một chuyện, nhưng dù sao hai người cũng là máu mủ tình thân, nói không quan tâm đến tương lai của cô em gái là chuyện không thể nào.


Tả Tuấn muốn biết, Ôn Hân cũng muốn biết, cô chụp lấy cánh tay của Lê Minh Thần: “Đúng vậy, thái độ của anh là gì?”

“Trung lập”. Làm anh trai, Lệ Minh Thần không coi trọng tình cảm này, nhưng nhà trai là anh vợ của anh, suy tính đến cảm xúc của vợ, anh cảm thấy trung lập là lập trường tốt nhất.

“Em không muốn anh trai và Thủy Quả đến với nhau”. Hai nhà với nhau, duy nhất chỉ có Ôn Hân là có khả năng ủng hộ bọn họ nhất, lại bỏ phiếu chống, cô nắm chặt chăn, gằn từng chữ nói: “Anh em không thích hợp với Thủy Quả”.

“Ý của Ôn Hân cũng là ý của mẹ”. Sau khi Nghiêm Mỹ trao đổi với bác sĩ về tình hình của Ôn Hân trở về vẫn luôn đứng ở cửa nghe mấy người trẻ tuổi nói chuyện, lời của Ôn Hân ra khỏi miệng, bà thật sự thở phào một hơi.

Con gái tuyệt đối không thể ở chung với một người tàn tật.

Ánh sáng kiên định trong mắt Nghiêm Mỹ khiến trong lòng Ôn Hân nhất thời sợ hãi: “Anh, anh tốt nhất là đừng động tâm, nếu không thật sự...”

Sau khi ở trong bệnh viện quan sát hai ngày, Ôn Hân xuất viện. Ra cửa chính, cô muốn Lệ Minh Thần trực tiếp đưa mình đến nhà họ Ôn, chờ khi đến nơi, Ôn Hân xoay người lại trực tiếp đuổi lão già nhà cô đi. “Anh trở về đi, hôm nay em ở lại đây, trưa mai đến đón em là được”. Thiếu tá biết bà xã anh muốn tìm đồng chí đại Ôn nói chuyện, vuốt ve mặt cô, “Được, chú ý phải giữ vững cảm xúc, đừng quên lời bác sĩ nói với em, nhất định phải ổn định cảm xúc đấy, biết không, đây là mệnh lệnh của thủ trưởng cấp cho em!”

Thực sự sợ vì chuyện của Thủy Quả ảnh hưởng đến vợ con, thái độ của thiếu tá nói cực kì nghiêm túc.

“Lúc kết hôn không phải đã nói em mới là thủ trưởng của anh sao? Em nói cho anh biết, hậu quả cướp đoạt quyền rất là nghiêm trọng đấy!” Ôn Hân cũng học theo dáng vẻ nghiêm túc của Lệ Minh Thần nói, Ôn Hân thấp hơn Lệ Minh Thần một cái đầu đột nhiên vươn tay ra, sờ lên đầu thiếu tá.

“Biết rồi, em sẽ chăm sóc tốt chi mình... Còn có thịt viên nữa”

Trong nhà, buôn bán của siêu thị nhỏ đã khôi phục lại, lúc Ôn Hân vào cửa, vừa vặn có người tới mua đồ, hai chai xì dầu, hai chhai dấm, cộng thêm một Frech fries thượng hạng, hai gói thạch quả, lúc trước đối với mấy chuyện này, Ôn Lĩnh ngồi xe lăn lập tức có thể chuẩn bị tốt, cộng thêm thu tiền thối tiền, lâu lắm cũng chỉ là một phút.

Nhưng hôm nay, Ôn Hân ở ngoài cửa nhìn anh trai lúc thì đưa nhầm đồ, lúc thì tính sai tiền, bận rộn đủ bốn phút mới coi như tiễn người khách kia đi. Lúc người nọ đi ra, vừa vặn đã chạng vạng. Thành phố C không có mùa xuân nhưng mùa hè năm nay lại đến có chút trễ.

Trong ánh tà dương hoàng hôn bị kéo dài một chút, Ôn Hân đi vào bên trong, “Anh, em đã trở về...”

“A? Ồ, Hân Hân trở về rồi à?”. Không biết Ôn Lĩnh sững sờ đang suy nghĩ cái gì quay đầu lại, nhìn thấy em gái, trong lời đáp ngược lại với ngày thường, giọng điệu hoàn toàn khác biệt.

Sau buổi cơm tối, Ôn Hân sớm đã đuổi Noãn Noãn đi ngủ, còn cô thì chậm rãi đi tới sân nhỏ tìm Ôn Lĩnh.

Ôn Lĩnh rửa chén trong sân, lúc Ôn Hân đến, mặc dù anh trai đưa lưng về phía cô nhưng Ôn Hân phát hiện sự khác thường của anh, đến khi lại gần Ôn Hân mới chính thức ý thức được là không đúng chỗ nào.


Mấy năm trước lúc ba còn sống muốn lắp chân giả cho anh lại bị anh cự tuyệt, Ôn Hân biết chuyện về chân này, anh trai không hề oán giận ba, cho nên cầm chân giả về nhà, anh chưa từng dùng tới.

Trong sân nhỏ của nhà họ Ôn có một bể cá lớn, xe lăn đứng trước bể cá, tay Ôn Lĩnh mượn lực trên viền bể cá thử dùng sức ở đùi. Nhưng đã bỏ quá lâu, anh chỉ có thể hơi rời khỏi xe lăn một chút, hai chân vẫn đau trực tiếp run lên, không ngừng đau nhức, còn tê dại mỏi nhừ.

Lúc thử đứng lên lần thứ năm, trán Ôn Lĩnh đã thấm đầy mồ hôi, trên cánh tay đột nhiên có thêm lực. Em gái bụng to đứng bên cạnh anh, dùng sức lực nhỏ bé trợ giúp, duy trì cho anh.

Ôn Lĩnh cười cười, canh tay khẽ lật, rời khỏi tay của Ôn Hân, “Anh trai của em không yếu ớt như vậy, tự anh làm được.”

Lúc này đây, Ôn Lĩnh thật sự một thân một mình đứng lên được một phút. Chờ đến lúc ngồi xuống, cả người anh đã mệt lả. Sắc mặt có chút xấu, nhưng tinh thần lại không bị ngã xuống.

Sau khi uống nước của Ôn Hân đưa tới, Ôn Lĩnh hồi phục tinh thành tháo chân giả ra, trượt xe lăn vào trong phòng với Ôn Hân.

Phòng ngủ của Ôn Lĩnh.

Từ khi kết hôn, trong cuộc sống có thêm Lệ Minh Thần, tựa như có thêm một món đồ, nhưng cũng thiếu đi rất nhiều thứ, tựa như phòng ngủ của anh trai, đi vào, Ôn Hân luôn có cảm giác “trở lại chốn cũ”.

“Em gái lập gia đình, về lại nhà có phải có cảm giác không giống lúc trước không?”. Trượt đến bên giường, Ôn Lĩnh sửa sang lại drap giường có chút nhăn nhúm, nhìn em gái ngồi đối diện ở đầu bên kia giường nói.

“Anh, không chỉ là nhà, ngay cả cảm giác về anh cũng không giống, em nhớ anh chưa từng đụng tới cái này...”

Ôn Hân chỉ vào chân giả đặt ở góc tường.

“Em muốn hỏi vì sao anh lại đột nhiên muốn đứng lên đúng không?” Ôn Lĩnh giống như nhớ lại điều gì, chậm rãi nói, “Em nghĩ không sai. Trước kia anh cũng chưa từng nghĩ bản thân mình sẽ bị một tiểu nha đầu ảnh hưởng đến như thế...”

Ôn Lĩnh thật sự chưa bao giờ nghĩ tới tại sao mình lại bị nha đầu điên nói gió chính là mưa, làm việc cũng điên điên khùng khùng, ngay cả ăn cơm cũng gặp rắc rối kia ảnh hưởng đến mức sâu sắc như vậy.

Tả Dữu nói: “Stephen Hawking đừng nói là đi lại, ngay cả nói căn bản cũng không nói được, ông ấy cũng đã trở thành một trong những nhà vật lý vĩ đại nhất trên thế giới, anh có kém gì ông ta đâu! Cố gắng sức lực nói không chừng thành học giả thể thao hạng nhất đấy”.

Bởi vì một câu nói kia, anh lấy chân giả được cất trong đáy hòm lên, ép buộc mình cố gắng thành “học giả” hoàn toàn không tồn tại kia.

Tả Dữu nói: “Anh Ôn, anh làm sườn xào chua ngọt và thịt kho tàu ăn rất ngon, nhất định lúc nấu ăn đã bỏ ít muối, dinh dưỡng của món ăn rất quan trọng”.

Bởi vì câu nói đó, một lớn một nhỏ hiện đang ở nhà họ Tả bắt đầu quen uống canh chỉ cho nửa thìa muối.

Tả Dữu nói: Anh có thể đồng tình với Chu Giai Di, có thể nuôi nấng Mao Mao, nhưng không thể không chú ý đến Noãn Noãn.

Bởi vì những lời nói này của cô, cuối cùng anh không muốn con gái đau lòng quá lâu, hơn nữa cũng mau chóng tiếp nhận cô em gái Mao Mao này.

Tả Dữu nói: Anh Ôn, em thích anh, thật sự rất thích anh!


Bởi vì những lời nói này của Tả Dữu, cuộc sống của Ôn Lĩnh hoàn toàn rối loạn.

Ôn Hân không vội vã về nhà, lúc nào cô cũng lo lắng đến tình huống của anh trai, kết quả ngày hôm sau sau khi điện thoại cho thiếu tá, Lệ Minh Thần dứt khoát cùng tới ở chung.

Mấy ngày sau, cô vẫn luôn không về nhà họ Tả. Trước kia không biết tâm lý anh trai, cô còn tưởng có thể khuyên nhủ. Hiện tại biết rồi, mặc dù không coi trọng đoạn tình cảm này, nhưng cô lại muốn dứt khoát đi nói với Tả Dữu: Thủy Quả, em và anh trai của chị không hợp.

Nhưng đổi lại là ai cũng không ngờ, sáng sớm ngày thứ bảy, Ôn Hân ở nhà anh trai, Lệ Minh Thần đưa Noãn Noãn đến trường học, vừa mới đi không bao lâu, trong nhà xuất hiện một người không ai ngờ tới.

Từ trước đến nay Lệ Minh Thần vẫn giữ liên lạc với trong nhà, nói Nghiêm Mỹ đã cấm túc Thủy Quả rồi, Lệ Minh Thần nói Nghiêm Mỹ nổi trận lôi đình, Lệ Minh Thần nói không nhịn được Nghiêm Mỹ, ngay cả Tả Lập Đông cũng xù lông theo luôn rồi.

Cô không nghĩ ra dưới loại tình huống này, sao mẹ chồng có thể đồng ý cho Thủy Quả ra ngoài đến nhà cô, Dữu tử không thể nào lén chạy tới được, bởi vì xe riêng nhà họ Tả đưa cô tới đây.

Nhìn Ôn Hân ngẩng người đứng ở cửa. Tả Dữu cười cười: “Chị dâu, em tới là muốn nói hai câu với anh Ôn”. Nói xong cô suy nghĩ một chút lại bổ sung, “Là mẹ muốn em tới, chị yên tâm đi”.

Lần này quả thật Tả Dữu không nán lại nhà họ Ôn lâu, ở trong phòng tối đa cũng chỉ năm phút là đi ra.

Lúc đi vào gương mặt tươi tắn, lúc đi ra lại lem luốc nước mắt.

“Chị dâu, em đi đây, chị và cháu ngoại của em cần phải sống tốt đấy...”

Ôn Hân cảm thấy diễn cảm khi nói của Thủy Quả có chút lạ, nhưng lại không biết lạ ở chỗ nào.

Đêm hôm đó, Ôn Hân không hỏi Ôn Lĩnh rốt cuộc có thích Dữu tử hay không, bởi vì nét mặt và lời nói của anh đã cho cô thấy đáp án.

Nhưng cô và anh trai đều biết, ở giữa Ôn Lĩnh và Tả Dữu có rất nhiều vật chắn ngang, cái thứ nhất chính là trái tim Ôn Lĩnh, Ôn Lĩnh không muốn làm liên lụy đến bất cứ người nào.

Thẳng đến khi bảy giờ tối, anh trai vẫn luôn ngồi trước tivi ngẩn người đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi: “Tối nay không có mây, rất thích hợp cho chuyến bay”.

Tả Dữu đi Mỹ vào bảy giờ tối hôm đó...

Một cô gái dám yêu dám hận đột nhiên buông tay, nguyên nhân là vì trên cổ tay Nghiêm Mỹ có thêm một vệt đỏ mà thôi.

Cố kị Ôn Hân mang thai bước vào tháng thứ mười mà nói, mẹ chồng chẳng qua chỉ là muốn cho Thủy Quả một hoàn cảnh mau chóng quên quá khứ, còn lựa chọn cho cô ấy đến chi nhánh công ty ở Mỹ làm quen với môi trường.

Nhưng bây giờ cô đã hoàn toàn không còn dư tinh lực suy nghĩ những thứ khác, bởi vì sau lần khám thai gần nhất, bác sĩ nói rõ cho cô biết hiện tại chỉ số huyết áp của cô đã xuất hiện dị thường rồi, cũng chính là bệnh cao huyết áp trong thời gian mang thai.

Đồng thời phối hợp trị liệu ở bệnh viện, Lệ Minh Thần càng ra mệnh lệnh cấm cô không được nghĩ đến những chuyện khác.

Nhưng Ôn Hân bị xem thành gấu mèo lớn để bảo vệ, vào buổi chiều của ngày một tháng sáu, bụng đã có cảm giác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui