Không Nghe Lời, Vậy Mời Xuống Giường!

Ôn Hân còn chưa hiểu đầu đuôi tai nheo thế nào thì khi mở mắt đã thấy
mình được đỡ ngồi về chiếc ghế trước bàn làm việc của chủ nhiệm Tần, mà
Tả Dữu thì đang sốt sắng đứng bên cạnh nhìn cô, "Chị dâu, chị đừng vội,
vừa rồi chị ngã làm em sợ quá." Tả tiểu thư vừa nói vừa vuốt lưng Ôn
Hân.

Thật ra trước kia ngoài tật hay bị hoa mắt thì Ôn Hân không có bệnh nào
khác, cô khẽ nói, "Buổi sáng ăn ít, có chút tụt huyết áp." Trước kia khi công ty bận rộn tới mức ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có, cô cũng thỉnh thoảng bị tụt huyết áp như vậy. Ôn Hân không để ý, đứng dậy kéo
Tả Dữu tạm biệt chủ nhiệm Tần rồi rời đi.

Ra khỏi cửa phòng làm việc, Tả Dữu nãy giờ im lặng đột nhiên kéo lấy Ôn
Hân, "Chị dâu, mẹ em quá đáng như vậy sao chị không sớm nói cho bọn em
biết. Nếu không phải anh Ôn nói hai ngày nay chị đang xoay tiền bọn em
mới phát hiện, chị định một mình đối phó đến cùng sao?"

Ôn Hân buông lỏng tay ra, nhìn Tả Dữu không nói gì. Tả Dữu nóng nảy: "Em đi tìm mẹ!" Tay vừa được thả bỗng bị kéo trở về, Ôn Hân lắc đầu: "Nếu
đã là ‘thử’, thì em đi tìm cũng đồng nghĩa với việc chị cúi đầu nhận
thua."

"Vậy làm sao bây giờ!" Ôn Hân cố gắng nghĩ cách nhanh chóng giải quyết
vấn đề, mắt Tả tiểu thư đột nhiên sáng lên: "Chị dâu, hay để em bảo anh
em gọi cho mẹ! Anh ấy không sợ mẹ!"

Ánh mắt Ôn Hân như thể muốn nói ý kiến này thật ‘không có tính xây
dựng’, cũng đúng, muốn một người tiền tuyến, tính mạng lúc nào cũng gặp
nguy hiểm phải chú ý đến cả hậu phương.... Tả Dữu gõ đầu, mình đúng là.

Ôn Hân xoa xoa đầu Tả Dữu: "Tự chị sẽ nghĩ cách, em cứ giả vờ như không biết, không được nói cho Quý Mai đâu đấy."

Cô nhìn bầu trời âm u bên ngoài, mong hôm nay là ngày thời tiết xấu cuối cùng trước khi trời nắng.

Năm ngày sau, Ôn Hân tìm mọi cách xoay sở để kiếm tiền, nghĩ mọi cách có thể, nhưng cuối cùng vẫn không nghĩ ra được gì.

Đứng ở cửa phòng làm việc chủ nhiệm Tần, chân Ôn Hân nặng như chì, không tài nào bước lên được.

"Trên cửa vẽ tranh của Da Vinci hay Picasso mà nhìn chăm chú vậy, cho
anh mượn xem một chút?" Đột nhiên một cánh tay vòng qua vai truyền đến
mùi hương quen thuộc, dù là lúc nào, hoàn cảnh nào, Tả Tuấn đều cợt nhả
như vậy.

Đến bây giờ Ôn Hân vẫn không rõ lý do tại sao lần trước Tả Tuấn lại làm
như vậy, nhưng cô biết khác với vẻ ngoài bất cần đời, Tả Tuấn không phải kẻ đơn giản.


Ôn Hân hất tay anh ta ra, “Tả đại thiếu bị bệnh cũng nên đến bệnh viện tư nhân chứ, sao lại tới nơi này?"

"Tôi đúng là có thể đến bệnh viện tư nhân, nhưng bệnh viện tư nhân hình
như không ai cần cái này?" Trong chiếc túi đẹp đã là một hộp nhựa nhỏ,
chính là loại thuốc khiến Ôn Hân đau đầu không dứt. Số lượng không rõ,
nhưng tuyệt đối đủ để Miêu Miêu hồi phục.

Cái này.... Ôn Hân sửng sốt.

"Muốn? Muốn thì lấy đi!" Cái hộp bay theo đường vòng cung rơi vào trong
lòng Ôn Hân, nhân lúc cô còn đang sững sờ, Tả Tuấn phẩy tay áo, vừa đi
vừa nói: "Muốn cảm ơn thì lấy thân báo đáp, những thứ tôi không chấp
nhận đâu ra...."

Thân thể dưới áo sơ mi đen cường tráng, theo từng bước đi của anh ta lấp ló như ẩn như hiện, Ôn Hân nói ra ba chữ "Không đứng đắn" đồng thời
trong lòng cũng nhẹ nhõm.

Không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, dưới lớp da sói Tả Tuấn coi như tốt bụng.

"Tả Dữu lắm miệng." Ngày Lưu Đông, thành phố C bỗng hửng nắng sau cả
tháng âm u, Ôn Hân ngửa mặt híp mắt nhìn trời, nói với Tả Dữu đứng bên
cạnh.

Sau khi biết là anh cả ra tay Tả Dữu cũng biến sắc mấy lần, "Chị dâu sao em biết được lúc gọi cho bạn vay tiền lại bị anh em nghe thấy chứ?"
Tiền tiêu vặt của Dữu Tử luôn bị khống chế, hàng tháng lấy định kỳ, với
tính cách của cô đời nào lại có tiền gửi ngân hàng? Tả Dữu vội đổi đề
tài để thoát khỏi lúng túng: "Chị dâu, nước lũ đã lui, anh em cũng sắp
về rồi!" Đầu ngón tay quét lướt qua gò má hơi đỏ ửng của Ôn Hân, Tả Dữu
trêu ghẹo.

Đúng vậy, cuối cùng anh cũng sắp về rồi, tướng gần một tháng nay, Ôn Hân gồng mình đến mức sắp đứt hết cả gân cốt.

Lệ Minh Thần, em nhớ anh lắm....

Càng trông mong cái gì, hình như lại càng khó đến. Rõ ràng là chờ Lệ
Minh Thần, ai dè người tới lại là mẹ của Lệ Minh Thần.... Cùng với mẹ
Ngụy Dược.

Trong một gian phòng làm việc tư nhân tại Vạn Bác Ngũ Lâu, Ôn Hân nhìn
hai người đàn bà xinh đẹp ngồi cạnh nhau, trong đầu đột nhiên nhảy ra

một câu thành ngữ rất thú vị. Mặc dù lấy nó dùng cho người lớn có vẻ hơi bất kính, nhưng Ôn Hân vẫn cảm thấy rất chuẩn.... Ấy là‘Cấu kết với
nhau làm việc xấu.’

"Ôn Hân, chuyện lúc trước là dì không đúng, dì nhìn ra được con là một
đứa bé kiên nhẫn, dì quyết định không phản đối con vào Minh Thần nữa,
nhưng trước lúc đó, bạn dì, con cũng biết, chính là Ngụy phu nhân đây
muốn nhờ con giúp một chuyên. Dì cảm thấy chuyện này nếu như không cho
dì biết, sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt đối với tương lai của con và
Minh Thần, cho nên hôm nay muốn tới đây cùng dì.”

Ôn Hân yên lặng, nhìn Nghiêm Mỹ cùng Đông Lệ như nhìn trò cười. Một
người phụ nữ cứng rắn cả đời lại chủ động nhận thua với cô, nếu Ôn Hân
mà tin là thật thì cô chính là đồ ngốc.

Thấy Ôn Hân không lên tiếng, Đông Lệ lau khóe mắt, “ Tâm à, Ngụy Dược
tuần trước tới Mĩ làm phẫu thuật, nhưng bác sĩ nói cảm xúc của thằng bé
không ổn định, cứ để vậy mà lên bàn mổ tỉ le nguy hiểm sẽ tăng rất
nhiều, ý dì muốn...dì muốn nhờ con tới chăm sóc A Dược, dì chỉ có một
đứa con trai đó thôi...”

Đông Lệ khóc không những không lấy được chút đồng tình nào của Ôn Hân, ngược lại khiến cô cau mày nhớ lại chuyện cũ....

Lúc ấy trên tường cũng là treo một chiếc đồng hồ tròn, kêu tích tắc, mà người khóc là cô.

Ba bị bệnh, Đông Lệ dẫn người tới làm loạn, luẩn quẩn bên tai là không phải tiếng mắng thì là tiếng đồ đạc vỡ.

Ầm!

Cửa bị đẩy bật ra từ bên ngoài, nói đẩy cũng là đánh giá thấp sức của Lệ thiếu tá rồi.

Cánh cửa chắc chắn lung lay trước mặt Lệ Minh Thần hai cái sau đó bất
động, bay xuống như thể một chiếc lá cây Lê Minh Thần tiện tay phủi đi
vậy. “ Bà Nghiêm, bà biết tôi không thích nhất là cái gì không.”

Một, can tiệp vào cuộc sống của anh; hai: sắp xếp cuộc sống của hắn; ba, thường xuyên xuất hiên trong cuộc sống của anh. Ba điểm này là Lệ Minh
Thần nói với bà năm anh tốt nghiep trường quân đội, bà đến nhà Nghiêm
Quang Dụ sắp xếp đơn vị cho Lệ Minh Thần.

Bao năm vậy rồi, bà cho rằng con trai lớn sẽ không tự trách mình như xưa, thật không ngờ...


Sắc mặt Nghiêm Mỹ tái nhợt nhìn con trai về sớm hơn ba ngày so với dự
định đi vào rồi mang người đi ra ngoài. Toàn bộ quá trình, đầu bà ta tê
rần, đại não ong ong như không phải của mình nữa vậy.

“ Tả phu nhân, con tôi...” Trong lòng Đông Lê vẫn còn lo nghĩ chuyện của mình, Ngụy Dược quả thật không có Ôn Hân không được, nhưng bà ta còn
chưa dứt lời Nghiêm Mỹ đã đuổi theo ra cửa.

Ôn Hân tựa vào trong lòng Lệ Minh Thần, trong mũi ngửi được mùi bùn ướt
cùng mồ hôi, nhưng cô không để ý chút nào, qua mặt lại cọ cọ chóp mũi
lên quần áo anh. Lệ thiếu tá gần một tháng không có một ngày ngủ ngon bị hành động thân mật của cô làm cho cứng ngắc một chút: “ Đây là chỗ để
em nghịch đấy à.”

Ôn Hân lặng lẽ cho ngón tay vào lòng bàn tay anh gãi gãi, khiến anh ngứa ngáy, nhỏ giọng nói: “ Lệ Minh Thần, thật may là anh bình an trở về...”

Vợ chồng son đang hạnh phúc lưu luyến, Nghiêm Mỹ từ phía sai chạy tới, “ Minh Thần, mẹ thật sự không có ý gì khác, Ngụy Dược phẫu thuật cần
người chăm sóc, Ôn Hân là lựa chọn thích hợp nhất....”

“ Bà Nghiêm, bà đã quan tâm tới sự sống chết của người ta như vậy thì
hãy quan tâm tới cùng luôn đi, mời mấy chuyên gia thấy quỷ gì gì đó đến
đây, như vậy không chỉ có Ôn Hân có thể chăm anh Ngụy, mà ngay cả nhưng
người có lòng cũng có thể giúp. Ý này không tệ chứ?”

Ánh mắt con trai quá mức sắc bén, sắc bén đến độ mưu kế Nghiêm Mỹ bày ra để hai người chia cách cũng bị nhìn thấu

“ Lệ Minh Thần, sao cái gì anh cũng biết vậy?” Cô cũng không tin Lệ Minh Thần mới vừa đứng ở cửa nghe mấy câu là có thể biết toàn bộ tính toán
của mẹ anh.

“ Anh là ai chứ, trước kia anh đã từng là Doanh trưởng điều tra doanh,
cho nên về sau tốt nhất em đừng lừa anh! Nếu không bị anh phát hiện....”

Lệ thiếu tá cười hai tiếng, anh còn lâu mới nói cho cô biết, anh về sớm
hơn dự định, là bởi vì có hai người mật báo cho anh. Ở cửa Vạn Bác, thừa dịp cô không chú ý, Lệ thiếu tá trực tiếp đưa tay kéo vợ lên xe việt
dã. “ Về nhà!”

Trợ lý Ôn của công tay Vạn Bác xưa nay chưa bao giờ đến trễ về sớm hôm nay dưới ánh mắt của mọi người lại trốn việc rồi...

Ôn Hân không biết Lệ Minh Thần lại có nhà ở thành phố, vừa vào cửa Ôn
Hân liền bị mùi vị gia đình trong căn nhà quyến rũ. Đổi giày đi vào
phòng khách, cô đưa tay sờ hoa bách hợp trong bình hoa, xoay người nói
với Lệ Minh Thần: “ Nhà ai vậy? Không thể nào là nhà anh được.” Cô nói
rất chuẩn.

Đừng bảo anh vừa bận rộn ở tiền tuyến một tháng, cho dù không có, thì
loại quân nhân cắm rễ ở doanh trại như Lệ Minh Thần cũng không thể nào
có căn nhà đầy hơi người thế này được.

“ Cớ sao lại không thể là của anh....” Lệ thiếu tá từ phía sau ôm Ôn Hân vào trong lòng, miệng lướt trên cổ cô khẽ cắn hôn, “ Nhà này làm sính
lễ, em gả cho anh có được không....”


Cổ áo đã bị thiếu tá cắn mở ra một mảng lớn, làn da trắng mịn lộ ra kích thích thiếu tá bị phơi nắng khô hạn hơn một tháng.

Ôn Hân giãy giụa trong lòng anh, cố gắng trấn định: “ Ai muốn gả cho
anh, hơn nữa anh đừng quên lần trước là tên đáng ghét nào bắt nạt em
xong rồi bỏ chạy.”

Nhìn hai má Ôn Hân phồng lên như cái bánh bao nhỏ, Lệ Minh Thần nhịn
không được cắn gò má cô một cái, “ Bà xã, lần trước là anh không đúng,
làm em đau rồi...” Ừ, thái độ nhận sai cũng khá thành khẩn.

“ Lần này anh bảo đảm nhẹ nhàng!” Ôn Hân bị ôm lên còn chưa có phản ứng, đã bị Lệ Minh Thần bắt cóc lên giường.

“ Lệ Minh Thần, sao anh...” Ôn Hân vốn định chiều theo ý anh. Nhưng chờ
thiếu ta cởi áo ra, co suýt nhịn không được khóc ra thành tiếng,

Xa nhau một tháng, cơ thể trước khi đi coi như sạch sẽ bây giờ bùn đất
cùng vết máu, vì thời gian đã lâu nên máu cũng đen lại như màu bùn. Nhận ra nguyên nhân khiến Ôn Hân biến sắc, Lệ Minh Thần vội vàng mặc quần áo vào nói, “ Lúc về chỉ thay quần áo, còn chưa tắm, phải đi tắm ngay, bảo đảm sau mười phút sẽ trở lại chiến trường...!” Lệ Minh Thần lại bất ngờ tập kích, hôn lên má cô một cái, rồi mới xuống giường.

Từ phòng ngủ đến phòng tắm có vài mét, thiếu tá nói chừng năm lần: không cho nhìn lén!

Ôn Hân đau lòng cười, cô biết Lệ Minh Thần sợ cô nhìn thấy vết thương trên người anh...

“ Được!” Cô đáp.

Ôn Hân nằm ở trên giường các loại, từ sáu rưỡi đợi đến sáu giờ bốn lăm,
lại từ sáu giờ bốn lăm đợi đến bảy giờ, tiếng nước chảy trong phòng tắm
không ngừng, Lệ Minh Thần mãi vẫn chưa ra.

Cuối cùng cô vẫn không nhịn được, xuống giường rón rén đi tới phóng tắm.

Thiếu tá đóng cửa rất chặt, Ôn Hân mất một lúc lâu mới mở hé cửa mở ra.

Lệ Minh Thần không nằm trong bồn tắm mà đứng ở dưới vòi phun quay mặt vào tường không tắm.

Nước từ trên người chảy xuống gạch men rất sạch, Ôn Hân cảm thấy anh có
chút không ổn, cũng không đoái hoài tới xấu hổ khi nhìn anh trần truồng, trực tiếp mở cửa đi vào.

“ Lệ Minh Thần...” Trước kia Ôn Hân chỉ là nghe nói làm lính khổ chính cô vẫn chưa được cảm nhận.

Làm lính cầm tiến của quốc gia, bình thường chỉ cần làm chút huấn luyen, sau đó chuẩn bị sống an nhàn qua chục năm hòa bình.

Nhưng khi nhìn thấy Lệ Minh Thần đứng ngủ ở đó, Ôn Hân đột nhiên đau
lòng. Cô vừa định tới đánh thức Lệ Minh Thần, thì bỗng trượt chân một
cái.

Á........


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui