Không Nghe Lời, Vậy Mời Xuống Giường!

Mấy giây trôi qua, kèn lệnh vẫn đang thổi vang dội như cũ, từng trận tiếng vọng vang lên trong hành lang trống rỗng.

Ôn Hân lấy điện thoại ra nhưng không nhận mà nắm trong tay, mặt lạnh nghiêm nghị nói với Ngụy Dược: "Đàng hoàng chờ ở đây." Nói xong cô cũng không nhìn anh nữa, nhấc chân rời đi….

Thật ra thì không cần Nghiêm Mỹ nhắc nhở, Đồng Lệ cũng biết Ôn Hân là một cô gái trọng tình cảm, bà vốn cho rằng Ôn Hân nhìn thấy một màn vừa rồi, không thể làm khác nhưng ít nhất cũng sẽ khuyên nhủ A Dược, nhưng nhìn bóng lưng rời đi của cô gái, Đồng Lệ cảm thấy hy vọng cuối cùng ở trước mắt đang cách mình ngày càng xa.

Một là con trai đã quyết tâm, một là người chuẩn bị làm con dâu trước kia thề không quay đầu, một là người mẹ hối hận hận không thể quay ngược thời gian về mấy năm trước…. ba điểm trong cầu thang kéo thành ba đường khung cảnh với phong cách khác hẳn nhau, theo sự rời đi của Ôn Hân, sóng ngầm không ngừng biến hóa quanh co.

Ôn Hân liên tục đi xuống mấy tầng, cho đến khi ra khỏi chỗ nằm viện đứng ở trong sân nhỏ đang mưa phùn, tim mới chậm rãi thả lỏng.

Cô hít một hơi, đặt ống nghe bên tai: "Lệ Minh Thần...."

"Tại sao lâu vậy!" Phó doanh trưởng vừa bắt đầu là đã nói câu không kiên nhẫn, nhưng Ôn Hân không giận, âm thanh tình hình ở đầu bên kia điện thoại của anh hấp dẫn tất cả lực chú ý của cô. Tiếng hô tương tự nhau truyền đến liên tục: “Bên đập nước thứ ba kia lỗ hổng đang lớn dần, trung đội trưởng Tam, dẫn người của cậu lên….”

Người lên, không phải bao cát, không phải xe cát, cách tín hiệu không dây yếu ớt, Ôn Hân giống như đang tận mắt nhìn thấy người đàn ông của cô dẫn theo lính bên mình nhảy vào trong nước lạnh lẽo chảy xiết….

Nước mắt lập tức từ trong mắt rơi xuống, giọng Ôn Hân nghẹn ngào nói: “Lệ Minh Thần, anh nhất định phải bình an.”

Có thể âm thanh của cô quá nhỏ, thiếu tá căn bản không nghe thấy cô nói, nhưng vẫn cố duy trì điện thoại như cũ, âm thanh của anh khàn vô cùng, gần như là phải dùng cách gào lên mà Ôn Hân cũng không cảm thấy lớn lắm, nội dung tiếng hô của thiếu Lệ như sau: “Chồng của bạn em hôm nay vừa mới được người của đoàn bọn anh cứu, nói cho cô ấy biết là người không có chuyện lớn gì, đã được đưa tới thành phố rồi, chỉ là….”

Sau một hồi tiếng xì xì xì nhiễu sóng, cuộc điện thoại đầu tiên Lệ Minh Thần gọi tới kể từ khi đi chống lũ được gần hai tuần, bị cắt đứt rồi.

"A lô! Lệ Minh Thần? A lô!" Trong nháy mắt, Ôn Hân dường như lập tức trở lại hồi bé cố chấp, dùng sức lắc điện thoại, giống như cứ lắc như vậy thì có thể lắc ra người sống sờ sờ kia.

"Tín hiệu bị hỏng gì rồi à!" Lắc mấy cái không có phản ứng, Ôn Hân ảo não suýt nữa ném điện thoại.


Điện thoại nắm trong tay ma sát thời gian dài, mặt ngoài di động bắt đầu sinh ra một cỗ nhiệt lượng, Ôn Hân phát tiết xong lại ấn chặt nó vào trong ngực, tựa như đang dựa sát vào người đàn ông kia. “Ôi chao!” Một suy nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu lúc này, Ôn Hân cất di động, chạy thẳng về phía tầng nằm viện, “Thằng nhóc Lưu Đông thật đúng là đại nạn không chết!”

"Lưu Đông chưa chết.... Lệ Minh Thần mới vừa gọi điện thoại tới...." Ngồi ở bên giường Quý Mai, Ôn Hân lặp lại câu này đại khái đã là 101 lần.

"Có thật không?" Lần thứ 102 của Qúy Mai.

"Thật, Lưu Đông chưa chết, Lệ Minh Thần vừa điện thoại tới...." 102 lần.

Trước cơm tối, y tá kiểm tra phòng mới giải cứu Ôn Hân từ trong cách đối thoại theo kiểu cố định này, nhìn Quý Mai cuối cùng cũng có khẩu vị ăn cơm, lúc này Ôn Hân mới yên tâm rời đi.

Thang máy vẫn đang tu sửa, Ôn Hân phải đi cầu thang, khi xuống đến tầng 2, trong khoảng trống khúc ngoặt của cầu thang, một bóng đen chập chờn bên tay vịn cầu thang làm tâm trạng tốt của Ôn Hân phai mờ hết sạch.

Một câu nói lẫy lúc ấy mà Ngụy Dược lại vẫn chờ ở đó.

Ban đêm, ngọn đèn trong cầu thang bệnh viện hơi tối, chiếu vào hai người ngồi ở bậc thứ mười, ánh sáng mông lung ấm áp bao phủ lấy cô, Ngụy Dược hoảng hốt cảm giác mình thoáng cái đã trở lại buổi tối mùa hè lúc mới quen cô, anh kéo cô đi công viên bắt đom đóm.

Khi ấy tiếng cười của cô gái như tiếng chuông đồng văng vẳng bên tai, hồi ức bị hiện thực phá vỡ thành trăm mảnh, đơn thuần đã không còn, thay vào đó là sự xa cách hiện tại của cô.

"Tự mình hại mình chơi vui không? Tổn thương người nhà rất vui vẻ sao?” Lúc người đạt được hạnh phúc lại đối mặt với bất hạnh của người tiền nhiệm, dù sao cũng bớt đi chút hà khắc cười trên nỗi đau của người khác, nhiều hơn chút chỉ bảo cao cao tại thượng. Ôn Hân hoàn toàn không cảm thấy mình vui khi người gặp họa cũng không cao cao tại thượng gì nhiều.

Đối với Ngụy Dược cô chỉ có chút thương hại cho việc không trưởng thành của anh, ngoài ra không còn gì khác. “Nếu muốn tôi hoàn toàn quên anh đi, vậy thì khỏi cần trị liệu nữa, Ngụy Dược, đã đến lúc trưởng thành rồi.”

Ngày ấy, Đồng Lệ bị con trai gọi đến phòng bệnh, một mình đợi suốt đến hơn mười giờ đêm, Ngụy Dược mới sắc mặt tái nhợt trở lại phòng, anh nằm trên giường nói một câu duy nhất với mẹ đó là: “Mẹ, sắp xếp bác sĩ cho con.”


Nếu như mình chết không thể lưu lại chút bóng dáng nào trong lòng cô, vậy thì sống hèn mọn, sau đó đứng từ xa nhìn cô đối với mình cũng là thành toàn rồi.

Hai ngày sau khi Lệ Minh Thần gọi điện thoại tới, Nghiêm Mỹ hình như là đánh chiêng thu binh rồi, tình trạng của Miêu Miêu rất ổn định, hoàn toàn không bất ổn như tình trạng mà bà nói.

Tin tức tốt cũng không chỉ như thế, sau khi trải qua hai ngày dài đằng đẵng chờ đợi, cảnh quan Tiểu Lưu trong truyền thuyết không “tử trận” mà cuối cùng còn xuất hiện thật, cho đến bây giờ, Ôn Hân mới hiểu “chỉ là” Lệ Minh Thần không kịp giải nghĩa trong điện thoại.

Sau khi người Lưu Đông bị cuốn vào trong nước, may mà ôm vào một tấm gỗ trên đường, cứ lơ lửng như vậy suốt dọc đường hơn 2000m mới được cứu ra từ một chỗ gọi là nơi nguy hiểm nhất của con đập do Lệ Minh Thần phụ trách.

"Lần này làm phiền anh ấy rồi, nếu không phải là anh ấy và những quân giải phóng kia, em sợ mất đi không phải chỉ cái chân này….” Nằm trên giường bệnh, một chân Lưu Đông bị thạch cao cứng đâm vào, âm thanh yếu ớt nói.

Đùi phải bị vật va đập nặng nghiêm trọng, dập nát gãy cả xương, phải ghim ba cái đinh thép. Quý Mai xuống giường hai ngày chỉ nghe bác sĩ nói, nước mắt đã không cầm được mà rớt ra ngoài. “Lưu Đông, đồ lừa gạt, anh nói anh sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, anh dọa em sợ muốn chết.”

Lưu Đông vết thương chằng chịt bị bà xã đấm nhẹ, mặt hơi nhăn lại, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh tốt, nói với Quý Mai: “Không phải là anh không sao rồi à, người cũng đã quay lại, em không biết chứ, bọn anh Lệ mới nguy hiểm đấy, khi điều trị anh nghe bác sĩ nói, có khi bọn họ là người thật xuống nước chắn, đã có mấy chiến sĩ….”

Pằng, phụ nữ có thai bỗng đè miệng Lưu Đông lại, người thành thật một khi mà tính trung thực nổi lên thì không phân biệt được trường hợp, trước đó Ôn Hân đặc biệt chú ý tới tâm tình của cô, hiện tại cô cũng phải chú ý cảm xúc của Ôn Hân, xem ra thiếu tá vẫn còn ở tiền tuyến.

"Hân à, có thể giúp mình đi hỏi bác sĩ tình hình của Miêu Miêu thế nào được không, mình muốn chăm sóc tới khi nào anh ấy khỏe, một nhà ba người bọn mình cùng nhau xuất hiện.” Quý Mai che giấu vẻ lúng túng trên mặt nói với Ôn Hân.

"Được." Ôn Hân gật đầu với Quý Mai và Lưu Đông rồi ra khỏi phòng bệnh. Trước khi đóng cửa, cô còn nghe được một câu “giấu không nổi” của Quý Mai.

‘Anh đã trở lại, nhưng Lệ Minh Thần không phải vẫn ở tiền tuyến đó sao! Tại sao lại không giữ mồm giữ miệng thế chứ!’


Đúng vậy, Lưu Đông trở lại, Lệ Minh Thần còn ở đó, nhưng cô tin tưởng anh nhất định sẽ mang bản thân quay về an toàn.

Trong phòng làm việc bác sĩ, lời của chủ nhiệm khiến Ôn Hân cực kỳ bất ngờ. Tình hình của Miêu Miêu không ổn, vô cùng không tốt.

"Lần trước Tả phu nhân cầm tới tổng cộng 30 đơn thuốc, bây giờ còn không tới 20 đơn, xem xét theo tình hình của đứa trẻ này thì, ít nhất phải cần 20 đơn nữa mới có thể vượt qua giai đoạn nguy hiểm, nếu không có thuốc, chuyện về sau, người nhà tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý trước....”

Mắt của chủ nhiệm Tần lóe lên, như muốn bóp chết Ôn Hân đang sống sờ sờ, “Bệnh viện là nơi trị bệnh cứu người, bây giờ ông nói với tôi vì một loại thuốc mà đứa bé gặp nguy hiểm, vậy thì còn cần những người làm bác sĩ như các ông làm cái gì!”

Dồn nén nửa ngày, Ôn Hân không thể áp chế được nữa, trực tiếp nói toạc ra.

Bác sĩ đã sớm quen với những người nhà như vậy, trả lời bình thản theo cách giải quyết việc chung, "Tôi có thể hiểu tâm tư của các người, nhưng cô cũng biết, bệnh viện chúng tôi nhỏ, điều kiện không so sánh được với bệnh viện của thành phố lớn, nếu như cô nằm ở bệnh viện lớn của tỉnh khác thì đương nhiên khỏi cần nói, điều kiện của bệnh viện chúng tôi chỉ như thế, có thuốc đứa bé sẽ không sao, không có thuốc....” Chủ nhiệm tuổi gần 50 mang theo chút bất đắc dĩ nhún vai thở dài.

"Cô gái, theo lý thuyết, chuyện của người nhà bệnh nhân các cô tôi không tiện xen vào, nhưng để Tả phu nhân không đi tìm, là phiền phức vậy đấy.”

Tránh phiền toái là phải bỏ ra giá tiền tương ứng.

Tâm tình Ôn Hân không ổn định cuối cùng cô phải bình ổn lại cảm xúc, "Thuốc kia bao nhiêu tiền, ở thành phố S có không?"

"Thành phố S lớn vậy chắc chắn có, nhưng nếu nói về giá tiền, thì một đơn thuốc phải tốn ngần này.” Chủ nhiệm Tần giơ ngón tay diễn tả với Ôn Hân.

Một đơn là một vạn, hai mươi đơn thì là.... Ôn Hân cảm thấy vàng đang lóe sáng trước mắt."Tôi biết rồi, bác sĩ, trước khi tôi tìm được thuốc, ông cứ chữa trị cho đứa bé như thường đi, chuyện về sau tôi sẽ tới xử lý, còn có một chuyện, ba mẹ của đứa bé.... tạm thời đừng nói cho họ biết.”

Quý Mai và Lưu Đông chỉ là những người đi làm bình thường, kết hôn không lâu, trong nhà vốn không để dành được gì, hơn nữa Nghiêm Mỹ nhằm vào cô, vì thế Ôn Hân căn bản không muốn liên lụy tới bạn bè.

Đứng ở trước phòng trẻ nhìn em bé trong lồng kính, Ôn Hân chọt vào kính nói với Tiểu Miêu Miêu ở bên trong: “Bảo bối, chuyện thuốc có mẹ nuôi rồi, con chỉ chịu trách nhiệm nhanh khỏe lên là được....”

Mấy ngày nay, Tả Dữu đi làm ở Vạn Bác luôn cảm thấy hành vi của chị dâu rất kỳ lạ, giống như thời tiết lúc nắng lúc đầy mây ở bên ngoài.


Tin tức về chống lũ cứu tế trên TV truyền ra cuồn cuộn, có một lần, Tả Dữu thậm chí hình như thấy bóng dáng Lệ Minh Thần, nói với mẹ, mẹ chỉ thở dài nói một câu an toàn là tốt rồi. Chị dâu càng lạ hơn, nghe được lời của cô, chỉ ngẩng đầu nhìn bầu trời mờ mịt bên ngoài một chút, sau đó lại khôi phục như ban đầu hoặc là cúi đầu hoặc la gọi điện thoại.

Có một lần, Tả Dữu cảm thấy Ôn Hân đang xoay sở tiền, mấy ngày nay lúc nào cũng có chuyển phát nhanh thỉnh thoảng gửi đến đơn vị, sau đó lúc tan làm chị dâu sẽ cực kỳ hứng thú cầm cái hộp nhỏ đó chảy thẳng đến bệnh viện.

Tả Dữu hơi ghen, từ lúc Tiểu Miêu Miêu nhà chị Quý Mai ra đời, tất cả sự chú ý của chị dâu gần như đều đặt ở bệnh viện và trên người đứa bé kia.

Nhưng hôm nay tan ca, Tả Dữu lại khác thường đi theo Ôn Hân tới bệnh viện, cô không phải đi giành lực chú ý với Miêu Miêu đâu, mà đi là bởi vì một cú điện thoại của Ôn Lĩnh.

Tối hôm qua, cô vừa mới tắm xong nằm lỳ ở trên giường, thì anh Ôn gọi điện tới, cô vừa ngọt ngào kêu một tiếng anh Ôn, liền bị âm thanh thành thật nghiêm túc của Ôn Lĩnh tiêu diệt tất cả kích tình.

Ôn Lĩnh điện thoại tới ý là, anh cảm thấy "Hân Hân" có chuyện, hôm nay anh phát hiện tiền gửi ngân hàng trong nhà đều bị rút sạch rồi.

"Chắc là chị dâu muốn mua đồ gì đó thôi, anh không đi hỏi chị ấy mà hỏi em làm gì, chỉ biết xúi em làm việc, hừ!” Tả đại tiểu thư vừa lầm bầm, vừa không quên đi theo Ôn Hân không xa cũng chẳng gần.

Chị dâu không trực tiếp đến phòng bệnh, mà lại vào phòng làm việc của chủ nhiệm ở cùng hành lang, Tả Dữu tò mò, ghé vào khe cửa nghe lén.

"Chủ nhiệm Tần, đây là hai đơn thuốc, hiện tại còn cần mấy đơn nữa là có thể?"

Tiếng lật giấy soàn soạt, nghe giống như lật tiếng lật ghi chép của bệnh nhân. “Tình trạng của đứa trẻ khôi phục rất tốt, theo tình hình trước mắt thì khoảng chừng tám đơn nữa là đủ. Ôn tiểu thư, tôi cũng thấy được, mười mấy đơn thuốc mấy ngày nay cô thu thập cũng rất vất vả, đều là mấy đơn từ nơi khác gửi tới, làm gì phải để bản thân mệt như vậy, Tả phu nhân không phải đã nói là đồng ý giúp cô bỏ ra mười mấy vạn tiền phí thuốc ao? Cô gái, sao phải quật cường thế chứ.”

Mấy ngày nay, nhìn Ôn Hân cầm thuốc đến bệnh viện hoặc ba đơn hoặc hai đơn hoặc một đơn, Tần Dật nói không xúc động là giả, nhưng nhìn gia thế của cô cũng biết, gia đình cô gái này bình thường, mười mấy vạn này cũng không biết làm thế nào mà xoay sở được.

"Chủ nhiệm Tần, bạn của tôi bây giờ vừa ở bên cạnh con, vừa chăm sóc chồng, chuyện của đứa bé tôi đảm đượng, ông chỉ cần làm cho sức khỏe của Miêu Miêu tốt lên, những thứ khác không cần lo.”

Ôn Hân nói xong, để xuống thuốc, xoay người đi ra cửa, lúc tay đặt lên trên tay nắm cửa thì mắt đột nhiên tối sầm lại.

"Chị dâu!" Tả Dữu nhanh tay nhanh mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui