Không Nghe Lời, Vậy Mời Xuống Giường!

"Đùng” một tiếng vang, Ôn Hân bị xách vào phòng ngủ bị thiếu tá ném
thẳng lên giường, đệm trên giường không phải là Simmons, may mà cũng coi như dày, bằng không với hành động lần này của Lệ Minh Thần, cái u trên
đầu Ôn Hân tuyệt đối không nhỏ.

"Lệ Minh Thần, anh hãy nghe em nói, Tả Tuấn thật sự là cái gì cũng
chưa...." Ngoài khoảng cách đủ gần để cô cảm nhận rõ được hô hấp của đối phương ra, chẳng có gì cả.

Cô không hiểu Tả Tuấn làm thế thì mục đích thật sự là gì, nhưng biểu
tượng mục đích đoán chừng đạt được rồi....phó doanh trưởng Lệ giận điên
lên.

Cuối mùa hè đầu mùa thu, thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh, khi làn váy
bị vén lên thì cơ thể Ôn Hân co rúm lại, bản năng muốn tách rời khỏi Lệ
Minh Thần, "Đừng...." Cô còn chưa kịp ngăn cản, thiếu tá nằm trên người
cô đã trực tiếp xông thẳng tiến vào cô.

Khô khốc, xé rách, cùng với chờ đón chính là đau đớn khiến hai chân lộ trong không khí của Ôn Hân run lên.

"Lệ Minh Thần, anh.... không thể nhẹ chút sao? Đau...." Không biết ngọn
lửa tà ác này của thiếu tá từ đâu thổi tới, Ôn Hân chỉ hận không thể lập tức đẩy người đàn ông như núi này ra, thật mẹ nó đau chết mất.

Móng tay khảm sâu vào da thịt đàn ông, gọi ý thức của thiếu tá quay về,
màu đỏ trong mắt Lệ Minh Thần hơi tan đi, thay vào đó là vẻ mặt áy náy.
Mặt anh dần áp lại gần Ôn Hân, vốn tưởng rằng là một nụ hôn, nhưng môi
chỉ lướt nhẹ giữa bờ môi cô, liền quay ngược lại dán bên tai cô. “Em là
của anh!” Phía sau của sự bá đạo, là bắt nguồn từ sự yếu ớt trong nội
tâm của một đấng mày râu từng bị “phản bội”.

Nhiều năm về trước, khi anh còn nhỏ, rất nhiều bác sĩ quan đến nhà ông
ngoại, được mang tới cùng còn có một chiếc hộp gỗ nhỏ và ảnh đen trắng
của cha. Không lâu sau đó, anh nhìn thấy mẹ được một người đàn ông khác
ôm vào trong lòng. Lệ Minh Thần đã gặp phải cảnh ngộ ‘phản bội’ lần đầu
tiên trong đời.

Khi ba còn sống, vẫn luôn một tay ôm mẹ, một tay ôm anh mới có mấy tuổi
nói: "Tiểu tử thúi, trưởng thành cũng phải cưới được cô vợ xinh đẹp
giống như mẹ vậy...."

Cưới được cũng phải giữ được!

"Ai cũng không thể đoạt mất em từ chỗ anh." Đàn ông không phải là toàn
năng, quân nhân cũng không phải là bất khả chiến bại, một câu thì thầm
làm Ôn Hân bừng tỉnh, hiểu được vì sao thiếu tá có những phản ứng khác
thường.


"Chỉ cần anh vẫn, vẫn muốn em, em sẽ mãi luôn ở bên cạnh anh!” Lòng bàn
tay chạm nhẹ vào da thịt vừa mới bị thương, Ôn Hân ôm chặt Lệ Minh Thần
để anh tiến vào nơi nhỏ bé của cô, hạ thân vặn vẹo kẹp lấy.

Nếu như chỉ có sự vui sướng của thể xác vào lúc này mới có thể tạo cảm
giác an toàn cho người đàn ông, Ôn Hân sẽ không hề tiếc mà cho anh tất
cả, mặc dù vẫn rất đau.

Lý trí của người đàn ông vẫn chưa hoàn toàn thu hồi, một trận hưng phấn
từ hạ thân truyền đến xông thẳng lên đỉnh đầu, chuyện kế tiếp sẽ không
bị khống chế nữa....

Lần thứ ba của hai người, đảo khách thành chủ lúc đầu của Ôn Hân, lại đổi thành Lệ Minh Thần khôi phục lý trí.

Thiếu tá tựa vào cổ cô hôn: "Bé cưng, tất cả của em đều là của anh." Lý trí khôi phục anh nhỏ giọng gầm thét.

Lần thứ ba, lối vào vẫn vừa chặt vừa nhỏ như cũ, khiến anh cũng không
khắc chế nổi nữa, nắm eo thon của cô, đem hết toàn lực ép về phía cô,
bắn vào trong hoa kính của cô, hoàn toàn chứng minh người phụ nữ thuộc
quyền sở hữu của mình.

Vì trong cơ thể đột nhiên căng lên nên tay Ôn Hân thay đổi nắm lấy lưng
anh, đau nhói từ từ tản đi, chuyển thành hơi nóng, tê tê dại dại.

Khi đau đớn hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự rung động hoan hỉ của
tinh thần. Cô nâng eo thon lên, đáp lại anh theo bản năng, cuộc truy tìm này ngay cả cô cũng không biết điểm cuối ở đâu.

Không có cố kỵ của lần đầu tiên, cộng thêm cảm xúc ích kỷ nổi loạn,
thiếu tá hơi thô lỗ, từng cái đâm vào suy nghĩ hỗn loạn của Ôn Hân, gần
như không tìm chính xác được vị trí của mình.

Cơ thể của cô căng lên, toàn thân đổ mồ hôi đầm đìa, bám thật chặt vào người đàn ông chiếm hữu cô....

.... .... .... .... .... .... .... .... .... .... .... .... Bên trong
tỉnh lược thịt khoảng 400 chữ.... .... .... .... .... .... .... ....
.... .... .... .... .... ....

"Em là của anh." Trong sự giao hợp triền miên của cơ thể, thiếu tá Lệ
vừa làm vừa lặp lại câu này một lần nữa, tóc Ôn Hân đều bị mồ hôi thấm
ướt, đầu óc ong ong tất cả đều là tiếng tiết tấu, suy nghĩ của bà xã bị
thiếu tá làm không kiên nhẫn, trực tiếp kép đầu của anh qua, cắn lên
môi.

Chuyên quyền trấn áp bằng sức mạnh quân sự không chỉ có một mình anh,

thiếu tá Lệ đã tước đoạn quyền tự do hành động của cô, Ôn tiểu thư trực
tiếp bắn chết quyền thao túng của thiếu tá.

Phương thức gần như sát nhập linh hồn này, quả thực trấn an được người
đàn ông. Dần dần, một loại khoái cảm ngọt ngào gần như muốn bỏ mạng bắt
đầu xuất hiện giữa hai người, sau một tiếng gầm thét, bên trong càng
ngày càng cuồng liệt, Lệ Minh Thần đồng thời đoạt đi hô hấp của hai
người, trong nháy mắt đã phun mầm mống nóng bỏng của anh vào trong cơ
thể cô....

Nếu như nhớ không lầm, buổi chiều bọn họ về đến nhà là ba giờ kém mười
phút, hiện tại là bảy giờ tối, trong căn phòng nửa sáng nửa tối thiếu tá Lệ mới rút ra từ trong cơ thể cô, chỉ có ôm chặt người phụ nữ của mình, mới có thể thực sự có cảm giác chân thật đã nắm bắt được hạnh phúc.

Trên thực tế, anh biết hôm nay là mình quá trớn, nhìn từng ấn ký bởi vì
mình không biết đúng mực lưu lại trên người Ôn Hân, thiếu tá rất xấu hổ
đem cằm cọ cọ hai cái trên vai cô.

Mất trí thì anh có thể mượn cớ, nhưng khi tỉnh táo lại thì anh nên giải thích như thế nào về những hành động của mình?

Một đấng mày râu trưởng thành vì thiếu cảm giác an toàn với tình yêu mà
nhất thời xảy ra hồ đồ? Nói thật, Lệ Minh Thần thật sự không biết đợi cô tỉnh rồi nên nói thế nào.

Nghĩ đến sự bao dung và ngọt ngào của cô, Lệ Minh Thần ảo não lại vui mừng, may mà là cô, thật may là anh còn có cô.

Thời gian tĩnh mịch sợ nhất chính là tiếng chuông điện thoại nóng nảy,
trong túi quần vứt trên mặt đất, cuộc gọi đến của điện thoại thiếu tá Tá vang lên khó chịu. Người kiệt sức trong ngực di chuyển cơ thể, nhân lúc đó, cơ thể thiếu tá nhanh nhẹn nhảy xuống giường, hoàn thành một loạt
các động tác như cầm quần, móc điện thoại, nghe máy.

Bên đầu điện thoại kia, doanh trưởng Cao – Cao Hán hoàn toàn phát hỏa,
tuyệt đối không ngờ phó doanh trưởng anh ta vừa mới cất nhắc trừ bỏ phạm phải quân kỷ nghiêm trọng vô cớ rời khỏi đơn vị ra, lúc này lại ở bên
ngoài cách tiểu đoàn hơn ngàn cây số cơ thể trần truồng nghe lời giáo
huấn của anh ta.

Trong nhà không mở đèn, Lệ Minh Thần cầm quần che bộ vị quan trọng, đứng bên ngoài phòng ngủ giọng nói “vừa phải” chủ động nhận sai với doanh
trường Cao, “Báo cao doanh trưởng, hôm nay tình hình đặc biệt, không xin phép anh đã tự ý chạy đi, lúc trở về là thể năng, kiểm điểm, hay là cấm bế, em đều không có ý kiến.”

Tiểu tử thúi thường ngày phạm sai lầm, khẩu khi nói chuyện cũng mạnh
giống như làm sai chính là anh người doanh trưởng này, hôm nay đúng là
quái lạ, Cao Hán kinh ngạc, nhưng hiện tại không phải lúc tò mò: “Phó
doanh trưởng quân tiên phong Lệ Minh Thần, mau quay về tiểu đoàn trong
vòng một giờ, quân vụ khẩn cấp, đừng trách anh đây không tiêm phòng

trước cho cậu, muộn rồi không phải viết kiểm điểm, cấm về là xong đâu.
Sẽ là xử trí quân kỷ nghiêm túc.”

Doanh trưởng Cao không đợi Lệ Minh Thần có phản ứng gì, dứt khoát trực
tiếp cúp điện thoại. Thiếu tá nhìn chằm chằm màn hình trống không, ngây
ngẩn vẻn vẹn nửa giây, liền tức tốc lộn lại phòng ngủ, mười mấy giây, Lệ Minh Thần lần nữa mặc quân trang đứng trước cửa sổ, nhìn cô gái nhỏ vô
cùng mệt mỏi ngủ say, cúi đầu hôn một cái. Trong giấc mơ Ôn Hân còn vị
thiếu tá Lệ ép hoạt động thể lực chu môi, thì thầm: “Lệ Minh Thần, em
không đi.”

“Anh biết rõ.” Anh gạt lọn tóc che trên mặt cô gái ra, nhìn cô nói, “Thật xin lỗi.”

Bởi vì Lệ Minh Thần, ngày đó Ôn Hân thực sự cũng quá phóng túng, cô mệt
mỏi đừng nói là ngủ thẳng đến sáng hôm sau, thậm chí ngay cả Noãn Noãn
không có ở đây cũng quên mất tiêu. Mười giờ chủ nhật, cơ thể giống như
bị năm chiếc xe container đè lên, toàn thân Ôn Hân đau nhức tỉnh lại
trong tiếng gõ cửa, lấy tốc độ “nhanh nhất” mặc xong quần áo, lúc này
dưới chân Ôn Hân mới nhanh nhẹn đi qua mở cửa.

Mất mác nho nhỏ vừa mới thu lại khi nhìn thấy Tả Dữu ở ngoài cửa, thì lại từ hi vọng biến thành mất mác.

“Chị đâu, tưởng rằng là anh em chứ gì? Hì hì.” Tả Dữu đẩy mạnh Ôn Noãn
vào trong phòng, nhìn chằm chằm mấy vết màu đỏ khả nghi trên cổ Ôn Hân
trêu chọc nói: “Em nói tại sao gần đây anh hai bước đi như bay, thì ra
tình cảm với vợ đã sớm nắm bắt được rồi! Lực chiến đấu này, chậc chậc.”

Không để ý sự lúng túng Ôn Hân, Tả Dữu lại xách Ôn Noãn đang cầm món đồ
chơi mới chạy vào trong phòng lại, cô hơi ngồi xổm xuống để tầm mắt duy
trì khoảng cách không lớn với cô bé, “Noãn Noãn, cô em sau này thật sự
là chị dâu của chị, vì thế đừng có lúc nào cũng gọi chị, phải gọi dì
nhỏ, khó khăn lắm mới làm một trưởng bối, chị không muốn anh trai thành
vai cậu.”

“Biết rồi!” Noãn Noãn nhìn cô, nháy mắt mấy cái, “Noãn Noãn nhớ rồi.” Cô bé lại cúi đầu nhìn Winnie the Pooh trong tay. “Vậy em có thể đi chơi
được không? Chị.”

Tả Dữu cười ngất, ghi nhớ của trẻ con té ra là thở gấp, thở cái này, cái sau đã quên mất rồi anh!

Điểm chú ý quan trọng của Ôn Hân không đặt ở cách xưng hô, cái cô để ý hơn đó là… “Em biết anh em đi đâu không?”

Tả Dữu vừa rồi còn bị bạn nhỏ Ôn Tiểu Noãn náo đến buồn bực lập tức tính thần tỉnh táo: “Chị muốn biết?”

Ôn Hân biết trò náo loạn của Tả Dữ, cô không nói muốn, cũng không nói
không muốn, chỉ phớt lờ gạt cô ấy sang một bên, cuối cùng Tả tiểu thư
người mang sứ mệnh đành phải chấp nhận thất bại: “Được rồi, coi như em
phục hai người rồi, cả hai đều không biết hài hước như nhau, nguyên lời
của anh em là ‘bộ đội có nhiệm vụ, kết thúc sẽ đến tìm em.’ Còn có một
câu ‘ xin lỗi.’ “ Tả Dữu nhìn Ôn Hân hơi thất thần, nghiêng đầu hỏi,
“Chị dâu anh em làm việc gì sai sao, anh ấy rất ít khi nói xin lỗi.” Cô
rất hiếu kỳ.


Tại sao lại nói xin lỗi? Bởi vì dùng sức quá mạnh, đứng hồi lâu, cơ thể Ôn Hân lại bắt đầu đau.

Ngày ấy, còn có một chuyện Ôn Hân tương đối quan tâm nhưng cô không hỏi Dữu Tử… Thái độ của Nghiêm Mỹ mẹ Lệ Minh Thần.

Dữu Tử lại chủ động nói đến chuyện này, tối hôm qua cô dẫn Noãn Noãn đi
chính là ở lại nhà họ Tả, Nghiêm Mỹ có vẻ như rất thích Noãn Noãn, ôm
con bé nói chuyện rất lâu, còn tặng cho cô bé một con búp bê lớn.

“Chị dâu, chị an tâm đi, mẹ em không ác chút nào, là người rất tốt, bà ấy sẽ không phản đối chị và anh em đâu.”

Vậy phải xem là với người anh nào, Ôn Hân nhìn chằm chằm thời tiết u ám
trong sân nhỏ, nghĩ thầm, tất cả cứ thuận theo tự nhiên thôi.

Sau khi Lệ Minh Thần đi khoảng một tuần, nhà họ Tả không có động tĩnh,
bên Nghiêm Mỹ cũng không tới tìm cô nữa, cuộc sống của Ôn Hân vẫn trải
qua như cũ, ngày ngày chạy đi chạy lại giữa ba nơi công ty, nhà, nhà Quý Mai.

Chỉ là cuộc sống đơn giản theo hình ảnh không ngừng đổi mới trong chương trình tin tức hàng ngày mà khẩn trương hẳn lên: năm nay lũ lụt mùa thu ở phía nam bộc phát, mực nước của mấy nhánh sông chính trong thành phố C
trong vòng vài ngày ngắn ngủi đã vượt qua đường biên giới, nội thành của thành phố C trước mắt vẫn coi như an toàn, ngoài mưa dầm liên tục mấy
ngày khiến con đường có địa thế thấp nước đọng khá sâu ra, cuộc sống của dân thành thị coi như không bị ảnh hưởng lớn.

Hôm nay, từ công ty tan tầm trở, đón Noãn Noãn về nhà nấu cơm xong, Ôn Hân chào anh trai rồi ra ngoài tới nhà Quý Mai.

Cảm xúc của phụ nữ có thai mấy ngày nay hết sức bất thường, cũng bởi lo
lắng ba của đứa trẻ Lưu Đông vẫn đang ở trên đê điều chưa về, Ôn Hân
muốn hôm nay tới ở cùng cô ấy sớm chút.

Nhưng vừa mới đi đến dưới lầu nhà cô ấy, Ôn Hân bị chiếc xe cứu thương 120 dọa người dừng ở cửa đã lâu kia hù dọa.

Một người hàng xóm của nhà Quý Mai thấy cô, liền giữ cô lại nói luôn, “Ôn Hân, cháu tới rồi, Quý Mai sắp sinh.”

Sinh? Chuyện này nhanh cũng còn phải hai tháng nữa cơ mà, tại sao lại
sắp sinh?” Bác à, làm sao lại sớm như vậy, có phải xảy ra chuyện gì rồi
không, Quý Mai té hay là làm sao?

Bà bác bị Ôn Hân giữ lại nhất thời không biết nên nói thế nào. “Chính
là, chính là một người cùng đi chống lũ cùng với Lưu Đông nhà Quý Mai
gọi điện thoại cho đơn vị của Lưu Đông nói, tối qua con đê Duy Hà nguy
hiểm, trong lúc Lưu Đông chống lũ … bị nước cuốn đi…”

“Vậy sao Quý Mai biết!” Tin tức Lưu Đông bị nước cuốn đi người bình
thường như Ôn Hân nghe được đầu óc còn trời đất quay cuồng, chứ nói chi
là phụ nữ có thai như Quý Mai.

“Chuyện này…, ai nha, chỉ trách lúc tôi nói chuyện với lão gì bị cháu trai nghe được, đứa bé này…”

Chuyện tới nước này, Ôn Hân đã không để ý truy cứu trách nhiệm của ai,
cô đẩy người hàng xóm kia ra, trực tiếp chạy nhanh đến chỗ Quý Mai được
đẩy từ trong hành lang ra.

Quý Mai, cậu đừng có chuyện gì, nếu cậu có chuyện, bất luận Lưu Đông sống hay chết, mình đều không có cách nào ăn nói!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui