Không Muốn Yêu Lại Càng Say Đắm
Nhã Hinh nhìn cánh cửa vẫn đang đóng chặt. Phía bên kia, người đàn ông luôn yêu thương và bảo bọc cô từ nhỏ. Anh không hề chê bai cô khi biết cô bị bán để gán nợ cho người khác.
Khi Nhã Hinh quay về, Bỉnh Quý vẫn ở đó và tình nguyện bao dung cho cô khi cô bị người khác chỉ trích và xem thường. Vì thế, cô không những không từ chối lời cầu hôn của hắn mà còn nghe theo mọi sự sắp xếp của hắn.
Cánh cửa dần mở ra. Những tia sáng từ ánh đèn trong phòng dần chiếu rọi vào mặt của Nhã Hinh chợt khiến cô liên tưởng tới một cảnh tượng đã từng nhìn thấy trước đây.
Cảnh Bân cầm lấy bàn tay của Nhã Hinh rồi dẫn cô vào lễ đường. Khuôn mặt anh tràn đầy sự hạnh phúc trước thời khắc thiêng liêng này. Ngày hôm đó là sinh nhật của cô sau hai năm ở bên anh. Anh đưa cô ra ngoài để tổ chức sinh nhật vì thuận theo ước muốn của cô.
Cuối ngày, Cảnh Bân dẫn Nhã Hinh đến lễ đường của một nhà thờ đã khá cũ. Trong lúc cô còn đang ngẩn ngơ và ngắm nhìn hoạ tiết bên trong nhà thờ, anh quỳ một chân xuống và cầu hôn cô. Cảnh tượng ấy dường như mới vừa xảy ra vào ngày hôm qua.
Cảnh Bân mang vẻ đẹp nam tính và bí ẩn. Đôi mắt anh sâu hút có thể kéo linh hồn của người đối diện vào trong đó vĩnh viễn. Hai năm trôi qua, nếu nói Nhã Hinh không có cảm xúc gì với anh thì đó sẽ là lời nói dối. Không ai không thể thoát được vẻ đẹp và sự ân cần của anh. Tuy nhiên, sự kiểm soát, ngang tàn và man rợ của anh làm cô hoảng sợ. Nỗi sợ hãi lấn át cả tình cảm yêu đương. Trong lòng cô, anh là lí do khiến cô phải rời khỏi gia đình của mình.
Lúc ấy, Nhã Hinh nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay của Cảnh Bân rồi ngẩn người. Sau đó, ánh mắt cô nhanh chóng che giấu đi sự rung động mà chuyển nhanh qua sự chán ghét từ trong xương tuỷ.
“Dù anh có cố làm gì đi nữa, tôi vẫn một lòng chán ghét anh. Nếu anh muốn tôi vui, hãy tha cho nhà tôi và tôi, và thả tôi về nhà.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bạn Trai Cũ Mất Trí Nhớ
2. Bạn Trai Chó Con Giúp Tôi Vả Mặt Em Kế Trà Xanh
3. Tôi Lỡ Chặn Cửa Của Trùm Trường Rồi!
4. Trà Hơn Trà
=====================================
Cô gạt phăng tay của Cảnh Bân đi, rất nhanh nhìn thấy sự đau đớn và hụt hẫng trong ánh mắt của anh nên vội quay đi.
“Em biết em không thể thoát khỏi tôi. Tôi sẽ khiến em chấp nhận tôi.”
Cảnh Bân kiên định nhìn Nhã Hinh khiến cô cảm thấy bị áp bức. Cô nhanh chóng đi ra khỏi lễ đường, nhưng khi bước gần ra tới cửa thì khẽ quay đầu lại và nhìn thấy anh đang tận lực tìm kiếm chiếc nhẫn bị văng giữa hàng ghế.
Cô mấp máy môi chỉ để cho đủ bản thân nghe thấy:“Xin lỗi, Cảnh Bân!”
“Nhã Hinh! Nhã Hinh!”
Giọng nói của ông Giản bất ngờ kéo cô về với thực tại.
“Sao lại chết đứng ở đó? Mau đi thôi. Ai cũng nhìn kìa. Suốt ngày làm mất mặt tao, phải chi mày bằng được một góc của Vũ Đồng.”
Ông Giản lải nhải rồi kéo mạnh Nhã Hinh để tiến tới phía trước. Dù hôm nay có xảy ra chuyện gì, ông không cho phép điều gì ngăn cản buổi hôn lễ này diễn ra thành công.
Nhã Hinh biết mình vừa mới suy nghĩ tới người không nên nghĩ tới, vì thế cô chỉnh đốn lại tâm trạng rồi cùng ông Giản bước vào hôn lễ. Phía trước, Bỉnh Quý đang đứng chờ cô với bộ lễ phục sang trọng. Ánh mắt anh chỉ tập trung lên người cô, người con gái đẹp nhất ngày hôm nay.
Nhã Hinh đảo mắt xung quanh. Cảnh Bân không có mặt ở đây. Cô không biết cảm giác trong lòng mình hiện tại là gì, vui mừng hay hụt hẫng. Cô nên vui mừng cho sự vắng mặt của anh vì anh từng bảo dù cô có cưới ai thì anh cũng sẽ đến cướp dâu. Hay cô nên hụt hẫng vì anh không nể nang cho khoảng thời gian bên nhau sáu năm qua. Trong một thoáng chốc, cô chợt nhìn thấy hình dáng vị quản gia quen thuộc. Cô sững người. Chẳng lẽ anh lại có phi vụ nguy hiểm nữa sao?
Bỉnh Quý giang tay ra và đón lấy đôi tay của Nhã Hinh từ ông Giản một cách đầy nâng niu. Sau lớp khăn trùm đầu, không ai nhìn rõ được biểu cảm của cô. Cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh để thực hiện nghi lễ linh thiêng. Hiện giờ, cô chuẩn bị trở thành vợ của người cô yêu nên cô không được nghĩ về người đàn ông khác.
Lời thề được cất lên. Hai chiếc nhẫn được trao cho nhau. Giản Nhã Hinh và Cố Bỉnh Quý chính thức trở thành vợ chồng hợp pháp. Mọi người có mặt đều vỗ tay và chúc mừng cho cặp đôi đẹp đẽ và tài năng này. Cô khoác tay vào cánh tay của hắn và nhận những lời chúc phúc tốt đẹp từ những người khách quý. Một lát sau, một nhân viên trong lễ cưới đến và nói nhỏ điều gì đó với hắn.
“Em đứng đây và chờ anh chút nhé. Anh xử lý chút việc rồi anh quay lại ngay. Em thay anh đón tiếp mọi người.”
Bỉnh Quý dặn dò Nhã Hinh kỹ lưỡng rồi nhanh chóng đi theo nhân viên đến một nơi khác khiến cô không kịp hỏi chuyện gì đã xảy ra. Cô chỉ biết nhìn theo bóng lưng của hắn rồi thở dài. Đôi giày cao gót và bộ váy cưới nặng nề khiến cô mệt dần theo từng giây trôi qua. Cô không thích sự ồn ào nhưng vẫn cố nở nụ cười để tránh làm mất mặt hai bên gia đình. Lúc này, quản gia của Cảnh Bân đi tới gần cô và đưa cho cô một hộp quà lớn.
“Thành tâm chúc mừng cô. Đây là quà của ông chủ kêu tôi đưa cho cô. Hôm nay, cậu chủ có việc bận nên không đến được. Mong cô thông cảm.” Quản gia cung kính nói.
“Gửi lời cảm ơn của tôi đến anh ấy.” Nhã Hinh nhận lấy và gật đầu cảm ơn.
Quản gia cung kính cúi người chào rồi rời đi. Vài giây sau, Bỉnh Quý quay lại và đỡ lấy món quà từ tay Nhã Hinh.
“Miệng anh dính gì à?” Nhã Hinh nhíu mày. Cô đưa tay lên chạm vào môi của Bỉnh Quý rồi nhận ra đó là son môi.
“Không có. Ban nãy, thợ trang điểm bảo nhìn mặt anh hơi thiếu sức sống nên ông ta bôi cho anh chút son. Có phải nhìn kì lắm không?”
Bỉnh Quý hơi né tránh bàn tay của Nhã Hinh. Anh chà nhẹ lên môi mình để bôi bớt màu hồng trên đó. Cô bật cười rồi lắc đầu. Hai người tiếp tục nói chuyện với những vị khách và bạn bè.
Ở một phía xa, một người đàn ông chứng kiến tất cả thông qua kính của cửa sổ. Đôi mắt anh tối sầm và chỉ chứa đựng mỗi nụ cười của cô dâu.
“Ông chủ, chúng ta về thôi. Ngài bị thương rồi.”
Quản gia khuyên ngăn Cảnh Bân. Áo vest đen toát lên vẻ lịch lãm nhưng cũng là thứ để che đậy những thứ sặc sỡ khác. Máu chảy dài từ cánh tay của Cảnh Bân xuống bàn tay và dần nhỏ giọt xuống nền đất. Quản gia biết anh lần nữa bất chấp tính mạng của mình để giải quyết xong mọi chuyện một cách nhanh chóng và đến nhìn Nhã Hinh trong ngày cưới của cô.
“Về thôi.”
Cảnh Bân nhắm mắt lại để kiềm chế cơn cuồng nộ và chiếm hữu của mình. Từ giờ, anh chỉ có thể nhìn và giúp đỡ cô từ xa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...