Không Muốn Yêu Lại Càng Say Đắm
Vũ Đồng bị người Khưu gia giết chết. Ả ra khỏi được sự kiểm soát của Cảnh Bân và cảnh sát bởi vì lợi dụng việc Khưu gia mong muốn có cháu nối dõi. Không biết ả mê hoặc điều gì khiến cho họ tin rằng trong bụng ả có cốt nhục của Trình Cơ.
Tuy nhiên khi tìm hiểu sâu, Khưu gia phát hiện Vũ Đồng lừa gạt họ nên lập tức tìm ả tính sổ. Nhất Hoà đứng phía sau chứng kiến, chỉ chậc lưỡi tiếc nuối vài cái.
“Mạng chị dâu có vẻ lớn quá đấy.”
Nhã Hinh nghiến răng, vết thương đau đớn khiến cô hôn mê. Tới khi tỉnh lại, bên chân đã được băng bó nhưng bản thân bị đưa tới một nơi khác. Cô ngồi trên ghế, treo lơ lửng trong không trung, chỉ cần rơi xuống nhất định tan xương nát thịt.
Mà bên dưới, Cảnh Bân đã tới từ lúc nào, ánh mắt thập phần lo lắng hướng về phía Nhã Hinh.
“Đừng lo, anh sẽ cứu em.”. ngôn tình ngược
“Vâng.”
Nhã Hinh gật đầu, đặt toàn bộ niềm tin vào Cảnh Bân, âm thầm quan sát cục diện bên dưới.
Cảnh Bân vốn đang bàn bạc dự án mới với mục đích mở rộng quyền lực của Tôn gia thì nhận được tin nhắn của Nhất Hoà. Bên trong chính là hình ảnh Nhã Hinh bị dày vò đến ngất. Anh chút nữa mất đi lí trí mà đâm xe xuống sông.
“Anh trai có vẻ tìm đến đây sớm hơn cả tôi mong đợi đấy.”
“Mày muốn gì thì cứ nói thẳng.”
Cảnh Bân nghiến răng, nhìn chằm chằm Nhất Hoà.
“Tôi thì trước tiên vẫn chưa tới lượt. Chi bằng anh nói với đám người của Khưu gia trước đi.”
Cảnh Bân được yêu cầu đến đây một mình nếu như không muốn Nhã Hinh mất mạng. Một thân nhanh chóng bị bao vây bởi số lượng lớn. Anh nhướng mày, bình tĩnh đối diện với ông Khưu.
“Cảnh Bân, chỉ trách mày ra tay quá tàn nhẫn.”
“Ông mới biết gần đây sao?” Anh nhếch miệng.
“Quả thật tao vô cùng đau đầu khi thằng bé Trình Cơ luôn muốn cùng mày so tài. Tao đã cố gắng đưa nó đi xa, nào ngờ tới mày vẫn không buông tha cho nó.”
“Ngu thì chịu, ông hiểu đạo lý này mà.”
“May mắn cuối cùng mày cũng có thứ khiến mày phải hoảng loạn.”
Ông Khưu ngước nhìn Nhã Hinh trên cao, sau đó đưa tay ra hiệu. Thuộc hạ Khưu gia nhanh chóng tiến lên. Với số lượng áp đảo, Cảnh Bân bị đấm liên tục nhưng anh cũng dần hạ xuống không ít người.
“Thì ra Khưu gia thích chơi trò lấy đông hiếp yếu, rất giống với việc ông dùng quyền chèn ép người khác.”
“Chúng ta đều như nhau cả thôi. Xã hội chỉ trọng người mạnh.” Ông Khưu nheo mắt, ánh mắt mang đầy sự hận thù.
Cảnh Bân cố gắng làm mình tỉnh táo nên liên tục nói khích những việc xấu mà Khưu gia đã thực hiện, buôn lậu, giết người và cả đường dây mại d.â.m. Ông Khưu thản nhiên thừa nhận, thậm chí cũng từng nhúng tay phá hư vài chuyện của Tôn gia.
“Tôn gia muốn cải tà thành trắng sao? Nực cười. Không một băng đảng hắc bang nào là chưa từng làm việc đó.”
Cảnh Bân ăn thêm cú đấm vào bụng khiến Nhã Hinh không còn bình tĩnh được.
“Mặc kệ em. Anh mau kêu người tới ứng cứu đi.”
“Này chị dâu ngây thơ, một khi đã bước vào đây thì định sẵn không có đường ra rồi.”
Nhật Hoà bật cười, đi lên đấm mạnh vào mặt Cảnh Bân khiến anh ngã quỵ xuống đất. Anh ta đạp mạnh lên đầu gối anh một cách hả hê.
“Tôi biết anh luôn cảnh giác tôi, nhưng vậy thì sao chứ? Lần này tôi sẽ khiến Tôn gia đổi chủ, sau đó tôi và Khưu gia sẽ làm ăn lớn, thâu chiếm toàn bộ hắc đạo này.”
Nhất Hoà lau tay, quăng khăn lên đầu Cảnh Bân rồi nói với ông Khưu trước khi rời đi.
“Xử lý cho gọn. Tôi không muốn nhìn thấy anh ta.”
“Không thành vấn đề.”
Nhất Hoà vừa rời đi, ông Khưu đã lấy súng từ trong túi áo chĩa thẳng vào đầu Cảnh Bân.
“Tao sẽ không cho mày đi sớm thế đâu.”
Nào ngờ tới anh lại cười lớn.
“Vậy thì ông phạm phải sai lầm rồi.”
Từ những cửa sổ trong căn nhà lớn hoàn loạt vang lên tiếng bị phá vỡ. Cảnh sát vũ trang nhanh chóng xâm nhập, lập tức áp chế tình hình bên trong. Thì ra Cảnh Bân đã thông đồng với cảnh sát từ lâu, bắt gọn mẻ lưới Khưu gia với những tội danh chính miệng ông ta thừa nhận. Bao nhiêu đây đã đủ ông ta ở tù mọt gong.
Ông Khưu ngớ người, sau đó nghiến chặt răng.
“Tao không ngờ mày lại chơi trò bỉ ổi này. Nhưng hôm nay mày phải bồi táng cho con trai tao.”
Ông Khưu hét lớn, mặc kệ cảnh sát đang chĩa súng vào người mình mà chạy nhanh tới thùng xăng. Ông ta đã nghĩ đến trường hợp này nên đã thủ sẵn chất nổ trong người.
Tiếng động lớn nổ ra, phản ứng dữ dội khiến mọi người văng ra xa, cũng đồng thời khiến lửa cháy lên phừng phừng.
Cảnh Bân mặc kệ cơn đau, chạy thẳng lên lầu mà cầm lấy cọng dây thừng trói chặt chiếc ghế của Nhã Hinh rồi bắt đầu kéo vào, mặc kệ lửa liên tục bén tới gần.
“Anh mau đi đi. Làm ơn đừng ở lại đây nữa.”
Nhã Hinh thét loạn, vừa muốn đuổi Cảnh Bân rời khỏi, vừa không dám động đậy vì sợ sẽ kéo thêm sức nặng cho anh.
“Em im miệng. Nếu hôm nay em chết thì anh sẽ chết theo em.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...