Không Muốn Yêu Lại Càng Say Đắm

Sau sự việc đó, Cảnh Bân thẳng lưng đứng trước mặt Nhã Hinh đang đảo ánh mắt sang nơi khác tránh né.

“Nhã Hinh!”

Chất giọng trầm ổn nghiêm nghị vang lên khiến cô tự giác ngồi yên.

“Vâng!”

“Anh đã bảo với em bao nhiêu lần là không được khiêu khích sức chịu đựng của anh rồi hả?” Anh nhíu mày, thoáng nhìn qua lớp áo trễ xuống vòm ngực cô ẩn hiện những dấu ấn kí đỏ do mình để lại mà thấy nóng ran cả người.


“Nếu vậy thì một tuần sau có thể khiêu khích chứ ạ?”

Nhã Hinh chớp chớp ánh mắt, nở nụ cười vô tư nhưng chất chứa sự nguy hiểm. Một tuần sau, cô chính thức đủ mười tám, thật khiến bản thân phải trông chờ.

Cảnh Bân hiểu ý nghĩa câu nói ấy nên đưa tay gãi mũi, ậm ừ vài câu rồi chạy trối chết, chẳng còn bộ dáng cao cao tại thượng như kiếp trước mà bắt ép con gái nhà người ta dưới thân mình. Còn cô bật cười lăn lộn trên giường, cảm thấy hạ được anh là một sự sảng khoái lớn nhất.

Trường cấp ba mời những sinh viên có điểm số cao về trường để nhận giải thưởng, trong số đó tất nhiên có Nhã Hinh. Cô suy nghĩ không biết có nên trở về cái chốn cũ ấy hay không nhưng suy đi nghĩ lại, cô vẫn chấp nhận lời mời ấy.

Cảnh Bân có chuyện bận nên không thể đưa cô đi nhưng vẫn đưa người theo sát bên cô phòng hờ bất trắc. Nhã Hinh được xướng tên trên bục cao trước sự chứng kiến của biết bao nhiêu người. Cuối cùng cũng đến lượt cô đứng lên phát biểu.

“Nơi này cho tôi rất nhiều kỉ niệm. Chắc có lẽ có không ít bạn biết đến tôi vì đã từng nhìn thấy tôi toàn thân ướt đẫm gục trong nhà vệ sinh của trường.”

Nhã Hinh bật cười, nói ra chuyện cô bị bạo lực học đường vô cùng nhẹ nhàng.

“Thật ra tôi biết có nhiều người cũng rơi vào trường hợp giống tôi, bị bắt nạt, bị bạo lực nhưng nếu bản thân không tự cứu lấy mình thì sẽ không ai có thể cứu lấy mình. Tôi đã cố gắng đứng lên, thoát ra chỗ bùn lầy này để đến một tương lai tốt hơn. Có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ quên được những ký ức tồi tệ này nhưng nó sẽ làm động lực để tôi đứng thẳng lưng.”


Cả khuôn viên trường im lặng. Nhã Hinh chẳng quan tâm họ nghĩ gì vì nhiêu đây đã đủ những điều cô muốn chia sẻ. Ở bên trên nhìn xuống, cô thấy được thấp thoáng những gương mặt đã từng nhốt cô vào nhà vệ sinh nhưng lại chẳng có nổi một ai dám cùng cô đối mắt.

Nhã Hinh vốn muốn bước xuống khán đài rồi ra về trong âm thầm, nào ngờ một bóng người bất ngờ chặn đường khiến tất cả phải bàng hoàng. Vũ Đồng ánh mắt long lên sồng sộc, dang rộng hai tay:

“Ý chị là chị đang chê cười tôi đúng không? Chị đứng trên tôi, được anh Bân yêu thích còn tôi thì bị hết người này đến người khác chà đạp.”

Mặc kệ Vũ Đồng nổi điên đến cỡ nào, Nhã Hinh vẫn im lặng với gương mặt vô cảm.

“Chẳng phải những thứ này đều do cô tự gây ra sao?”

Nhã Hinh bỏ lại một câu, sau đó đi ngang người Vũ Đồng. Chân còn chưa kịp bước xuống cầu thang thì lưng đã bị đẩy mạnh khiến cô mất đi thăng bằng. May mắn các vệ sĩ nhanh chóng đỡ lấy cô, còn Vũ Đồng lại bị đám người khác giữ chặt.


Vũ Đồng gào lên điên loạn, không ngừng mắng chửi Nhã Hinh thậm tệ chỉ cho tới khi Giản di xuất hiện. Bà ta thoáng liếc nhìn về phía cô, sau đó nhanh chóng lôi ả đi trước ánh mắt tò mò của biết bao nhiêu người.

Sau khi hỏi rõ tình hình, Nhã Hinh cũng biết được hôm nay Giản di đưa Vũ Đồng đến đây để rút đơn nghỉ học. Nào ngờ lại đúng lúc mở ra chương trình mời các học sinh khối cũ có điểm số thi tuyển cao về trường phát biểu và nhận thưởng. Ả vừa nhìn thấy cô thì tâm lý lần nữa thất thường.

Cả khuôn viên trường náo loạn rồi thoáng chốc im ắng trở lại. Đây chẳng phải là minh chứng cho việc người làm việc xấu sẽ có cái kết không đẹp sao. Những kẻ hay đi theo Vũ Đồng bạo lực các học sinh khác đều lần lượt cúi đầu.

Nhã Hinh nhíu mày, ở phía xa cô nhìn thấy bóng dáng của Nhất Hoà khiến cô cảm giác có ngọn lửa phập phừng trong lòng nhưng sau đó tự trấn an bản thân. Hiện tại, cô chỉ muốn tập trung cải thiện tương lai của chính mình. Những bản thiết kế cũng đã giúp cô có không ít tiền lời dù nó vẫn chẳng là gì với kế hoạch lấy lại công ty mà mẹ cô để lại cho cô. Còn chuyện của anh ta, cô sẽ giao lại cho Cảnh Bân.

Đợi đến khi Nhã Hinh chú ý đến thời gian thì đã đến ngày sinh nhật của bản thân. Cảnh Bân quyết định tổ chức một bữa tiệc lớn với vẻ mặt hăng hái, nhưng mỗi lần chạm mắt cô thì tai anh lại ửng đỏ khiến cô bật cười khanh khách.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận