Không Muốn Yêu Lại Càng Say Đắm

Nhã Hinh quan sát mọi thứ, cảm giác càng ở lâu càng không được. Mà Vũ Đồng đã bị vùi dập lần thứ hai, tới khi quay lại thì không còn dáng vẻ cô gái đáng yêu bừng bừng sức sống nữa. Ả như một cái xác khô héo, bị vấy bẩn toàn thân đến mức co quắp lại.

“Anh Bân nhất định sẽ đến cứu tôi. Anh ấy sẽ yêu tôi…”

Vũ Đồng nằm lì trên mặt đất, miệng lẩm bẩm những câu từ khó hiểu nhưng chẳng một ai thèm quan tâm đến.

Nhã Hinh suy nghĩ một lát, mới cẩn thận xích lại gần Vũ Đồng mà gợi ý:

“Chúng ta phải thoát khỏi đây.”

“Anh Bân sẽ đến cứu tôi…”

Ả vẫn tiếp tục thì thầm nhưng lập tức nhận lấy ánh mắt cay nghiệt của cô:

“Em tỉnh táo lại đi, không ai cứu mình ngoại trừ bản thân đâu. Bây giờ em muốn làm theo chị để thoát ra ngoài, hay tiếp tục ở đây bị hành hạ.”


Vũ Đồng nghe thấy thế thì lập tức run sợ. Ả chẳng thể nào ngờ tới sự man rợ của đám người kia vô cùng khủng khiếp.

“Được, chị muốn làm gì?”

Sau một lát bàn bạc, Nhã Hinh thở một hơi thật dài rồi la lớn:

“Có ai ở bên ngoài không? Cứu với, cô ấy không ổn rồi.”

Quả nhiên chưa đợi đến tiếng đếm thứ ba, một người đàn ông bước vào, khuôn mặt bặm trợn khó chịu vì bị làm ồn tỉnh giấc. Hắn ta nhìn Vũ Đồng đang không ngừng co giật dưới sàn thì cũng khá hoảng hốt, lập tức chạy tới xem xét ra sao. Nào ngờ ở phía sau, Nhã Hinh đã thủ sẵn đồ chích điện trong người mà ghim thẳng đến hắn ta khiến hắn ta tê liệt ngã mạnh xuống đất.

“Mau chạy!”

Nhã Hinh biết với cường độ như này chỉ giúp giữ chân một vài phút nên cần phải cấp bách tìm được lối ra ngoài. Mà cô khi bị đưa đến đây cũng đã quan sát đủ hướng. Có điều Vũ Đồng lại trở thành vật cản chân. Ả sức lực không bao nhiêu, lại bị dày vò không thương tiếc nên chỉ có thể lết đi từng bước một.

“Ráng lên, sắp ra tới cổng rồi.”

“Hay… hay chúng ta quay về chờ người tới cứu…”

“Đừng ngu ngốc như thế. Em nghĩ đến khi có người tới thì em còn sống nổi không.”

Vũ Đồng dường như bị chập mạch, ương ngạnh muốn quay về căn phòng kia khiến họ nhanh chóng bị tìm thấy trước cửa lối vào. Nhã Hinh chỉ có thể chửi thề trong lòng, có điều cô cảm giác dường như số lượng người ở đây đã ít đi.

Mấy tên đàn ông nhanh chóng tiến tới bắt giữ lấy Nhã Hinh. Cô lẫn Vũ Đồng lần nữa bị tách ra. Ả vẫn luôn mồm gào thét không được đụng vào người ả, Cảnh Bân sẽ đến hỏi tội hết mấy người nhưng trong thế giới ngầm đàn em của ai thì chỉ sợ mỗi người đó mà thôi. Việc ả làm là vô ích.

Nhã Hinh nắm chặt đồ sốc điện trong tay, lựa thời cơ hạ gục vài tên nhưng cũng rất nhanh bị họ đẩy mạnh khiến đầu cô đập vào tường. Tầm nhìn dần mờ đi, có điều vài dòng kia ức quen thuộc bắt đầu xuất hiện. Hình như cô cũng đã từng bị bắt cóc, cuối cùng cô đã ghi nhớ rõ ràng tất cả các chuyện ở kiếp trước, kể cả việc lí do vì sao cô chết.


Nhã Hinh mặc kệ cảm giác choáng váng, muốn đứng lên sống chết với đám người trước mặt. Bất thình lình, cánh cửa bị đá văng ra, một số đàn em quen mắt lập tức xông vào hạ gục bên Trình Cơ.

“Chị dâu, chị không sao chứ?”

Nhã Hinh thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nhìn lại không thấy Cảnh Bân đâu thì vừa hụt hẫng vừa nóng ran trong lòng nên lập tức lên tiếng:

“Tôn thiếu đâu?”

“Đại ca, anh ấy…”

“Anh ấy làm sao?” Cô nhíu chặt mày.

“Đại ca nghe rằng Trình Cơ cưỡng đoạt chị dâu nên đã tìm hắn tính sổ. Cả hai quyết sống chết một lần.”

Nhã Hinh mém nữa đứng không vững, may mắn có đàn em kịp thời đỡ lấy. Cô nắm chặt tay họ, thảm thiết cầu xin:

“Đưa tôi đến chỗ anh ấy. Mau lên, tôi không bị gì cả.”


“Nhưng mà… đại ca kêu phải đưa chị dâu về nhà an toàn.”

Cô nức nở: “Làm ơn… tôi không thể để anh ấy có chuyện gì được… Một mình anh ấy quá nguy hiểm. Chúng ta đến có khi lại thêm nhân lực…”

Thuộc hạ thấy không thay đổi được suy nghĩ của Nhã Hinh thì đành đưa cô đến tụ họp với đàn em bên chỗ Cảnh Bân. Còn chưa kịp dừng xe thì họ đã nghe loáng thoáng tiếng nổ súng liên tục phát ra từ trên cao.

Đàn em của Trình Cơ đều đã ngất xỉu dưới đất, còn Cảnh Bân lại chẳng thấy đâu. Vì thế cô lập tức nắm lấy thuộc hạ dưới trướng anh mà hỏi:

“Sao mọi người lại ở đây? Tôn thiếu đâu?”

“Đại ca đang ở trên lầu đấu súng với Trình Cơ, nhất quyết không cho ai đi lên trên đó.”

Nhã Hinh siết chặt tay, sau đó bất ngờ giật lấy khẩu súng trong tay một người mà chạy vào ngôi nhà hoang.

“Chị dâu!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận