Không Muốn Yêu Lại Càng Say Đắm
Nhã Hinh chợt bật cười tức giận, ánh mắt đã đỏ hoe mà gặng hỏi:
“Ông xứng sao?”
Ông Giản thở không ra hơi, lửa nóng trong người phừng phực mà không nói lại được điều gì. Giản di ở bên cạnh lập tức vuốt vuốt lưng ông, sau đó nháy mắt ra hiệu thì mới khiến ông ta bình tĩnh trở lại:
“Nếu vậy thì con chia cho Vũ Đồng một nửa cổ phần đi, cho em gái con thêm vài tài sản nữa để còn nở mày nở mặt làm xui gia với Cố gia.”
Nhã Hinh quay sang nhìn Vũ Đồng im lặng từ đầu đến giờ, ánh mắt ả ngây dại nhìn Cảnh Bân say mê, nhưng khi nhìn qua cô thì thập phần hận ý nhưng nhanh chóng được che giấu bởi vẻ đáng thương. Cô thừa hiểu Cố gia cứ kiên quyết nhắm vào cô vì khối tài sản lớn phía sau, nên bây giờ muốn thay đổi hôn ước thì ả cũng phải có gì đó mới có thể được bên nhà họ chấp nhận.
Tuy nhiên cô đâu muốn mọi thứ đi qua dễ dàng như vậy. Cô khẽ mỉm cười lên tiếng:
“Có chắc là em gái con muốn cưới Cố thiếu không?”
Vũ Đồng run lên, vẻ mặt tránh né với câu hỏi này. Còn ông Giản và Giản di thì nhíu mày khó hiểu:
“Ý con là sao? Vũ Đồng và Bỉnh Quý đang hẹn hò thì không phải Bỉnh Quý còn có thể là ai chứ?”
Nhã Hinh nhún vai, nhẹ nhàng cầm lấy điện thoại, thật không thể ngờ tới trong điện thoại mới này đã được lưu trữ đoạn phim bậy bạ kia làm cô phải quay sang nhìn Cảnh Bân. Cố gắng bình tĩnh trở lại, cô đặt điện thoại lên bàn, tiếng động đỏ mặt vang lên khắp căn phòng:
“Em gái tốt vẫn chưa nói với ba mẹ việc em ở bên Luân thiếu yêu đương nồng nhiệt đến cỡ nào à?”
Vũ Đồng muốn cầm lấy điện thoại tắt đi nhưng bị Nhã Hinh giật lại nhanh chóng. Ả đỏ mắt nghiến răng:
“Chị… Chị dám quay lén tôi…”
“Không muốn bị quay lén thì đừng làm chuyện bậy bạ ở chỗ công cộng.”
Vũ Đồng muốn rướn tới cào vào tay Nhã Hinh nhưng nhanh chóng bị thuộc hạ của Cảnh Bân giữ chặt. Anh cũng chặn ở phía trước cô, bảo bọc cô sau lưng làm cô ngẩn ngơ.
“Chị mau xóa nó đi. Ai cho chị quay lén tôi.”
Ả điên loạn, dường như không thể chịu nổi cảnh tượng vừa rồi. Tuy nhiên điều bất ngờ hơn đó là Bỉnh Quý thất thần đứng ở phía sau từ lúc nào chẳng ai hay. Hắn khàn giọng lên tiếng:
“Em còn ở bên cả Luân thiếu sao?”
Vũ Đồng hốt hoảng đứng lên xoay người lại. Ả run rẩy đi về phía Bỉnh Quý, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn mà cầu xin:
“Không… Không có… Em… Em bị ép, còn người em yêu thật lòng chỉ có anh thôi…”
Bỉnh Quý vẫn vô cùng hoang mang, người con gái luôn nhu mì và ngoan hiền trong lòng hắn khiến hắn không thể tưởng tượng nổi. Hắn nghe tin Nhã Hinh quay về nên lo sợ cô sẽ gây náo loạn trong nhà, nào ngờ vừa tới đã phát hiện mình bị cắm sừng bởi người mình yêu. Nhưng nhìn dáng vẻ khóc thảm thương của Vũ Đồng, hắn không thể không động lòng mà ôm lấy ả.
“Anh biết em sẽ không phản bội anh mà. Anh sẽ giải quyết chuyện này.”
Nhã Hinh nhìn một màn này mà không biết nên khen cho độ si tình của Bỉnh Quý hay mắng hắn ngu ngốc. Hắn quay sang nhìn cô, sau đó nhẹ giọng lên tiếng:
“Vũ Đồng cũng chỉ là nạn nhân. Em không nên đe dọa em ấy như vậy. Anh không còn nhận ra con người của em nữa rồi.”
Nhã Hinh không nghĩ tới cô trở thành người bị trách ngược, nhưng cô không hề tức giận, chỉ cảm thấy buồn cười. Tuy nhiên Cảnh Bân lại chẳng dễ chịu, anh siết chặt tay, một mực che chắn cô sau lưng rồi thì thầm:
“Không cần nhìn họ. Họ không đáng để em đau lòng.”
Nhã Hinh nhíu mày, nhưng chẳng đáp lại càng khiến Cảnh Bân nghĩ cô đang vô cùng khổ sở khi nhìn thấy Bỉnh Quý bảo vệ Vũ Đồng. Anh quyết định đánh tan cục diện này vì thế kêu thuộc hạ đem tệp tài liệu đến và quăng lên bàn kính trước mặt:
“Ông Giản, tôi tặng cái này cho ông. Ông xem qua một lượt rồi mới quyết định tiếp đi, mà ông nên biết dù có thay tên công ty, có thay cả máu thì sự thật sâu bên trong vẫn không thể thay đổi. Ông hiểu chứ?”
Ông Giản nghe thấy lời ẩn ý của Cảnh Bân mà không khỏi run rẩy. Ông chộp lấy tệp tài liệu rồi đi thẳng lên lầu mà không nói gì, chứng tỏ thứ trong đó không khác gì điểm yếu của ông ta.
Cảnh Bân nắm lấy tay của Nhã Hinh, muốn kéo cô rời đi nhưng lại bị Bỉnh Quý chặn lại:
“Nhã Hinh, em hãy xóa đoạn phim kia đi. Đừng làm khó dễ Vũ Đồng nữa.”
Anh định lên tiếng nhưng phía sau đã nghe thấy tiếng nói của cô:
“Được.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...