Không Muốn Yêu Lại Càng Say Đắm
Nhã Hinh vẫn giữ dáng vẻ thẳng lưng, không chút nào bị khí thế của đám người trước mặt áp bức. Hiện tại, cô quả thật là chim hoàng yến nhưng là chim hoàng yến không một ai dám đụng vào bởi có sự bảo vệ của ác quỷ trong bóng tối.
“Mọi người hiểu lầm Tôn thiếu rồi. Anh ấy bận việc nên không tới được thôi. Với lại anh ấy biết Thiên gia yêu thương con như thế nào nên anh ấy mới an tâm cho con tới đây.”
Một lời nói mang rất nhiều hàm ý khiến Giản gia xanh xám mặt mày. Nhã Hinh thu tất cả biểu cảm của họ vào mắt, vô tình tiết lộ Thiên gia tốt bụng cỡ nào, cũng vô tình đá xéo việc Giản gia cùng máu nhưng tanh lòng. Dù Giản gia là gia tộc của cô nhưng chẳng hề an toàn bằng việc cô đến dự tiệc ở một gia tộc khác.
“À cũng sẵn tiện chúc em gái và Cố thiếu trăm năm hạnh phúc.”
Lần nữa, Nhã Hinh đánh vào huyệt hóng chuyện vui của người khác. Ai mà chẳng biết Tôn thiếu trong phút chốc đã yêu cầu thay đổi vị hôn phu của cô gái nhỏ bên cạnh mình. Nếu Giản gia không làm theo, ắt sẽ gặp đại họa.
Có điều nhìn vào sắc mặt hiện tại của ba người họ, cô đoán chắc họ vẫn chưa thật sự giải trừ hôn ước giữa cô và Bỉnh Quý. Nhất là Vũ Đồng đang cố kiềm nén ở bên cạnh. Ả chắc không nghĩ rằng bản thân không ai muốn cưới.
“Cái này… không phải muốn bỏ là bỏ được…”
Giản gia yếu kém là thật. Vừa bị Tôn thiếu đàn áp, cũng vừa bị Cố gia chèn ép, ông Giản không cách nào làm hài lòng đôi bên. Dù cho Cảnh Bân đã ra lệnh nhưng ông Cố vẫn ấp úng và chưa đưa ra lời khẳng định nào về việc sẽ thay thế vị hôn thê của Bỉnh Quý thành Vũ Đồng cả.
Nhã Hinh không gấp, nhưng không đồng nghĩa cô muốn để mọi chuyện đứng yên như thế. Cô lựa lời rời đi trước, ở một góc khuất vắng người, cô âm thầm bấm dòng tin nhắn rồi gửi đi.
[Vị hôn phu đuổi mãi không đi. Phải làm sao đây?]
Giây sau, một dòng tin nhắn khác lập tức đáp lại:
[Đánh hắn bằng tất cả sức lực em có. Tôi bảo kê.]
Nhã Hinh không khỏi bật cười, người đàn ông này vẫn giải quyết mọi thứ bằng bạo lực như thế. Có điều cô không phải đơn giản chỉ muốn gửi tin nhắn đến cho Cảnh Bân, mà thực chất báo hiệu rằng cô vẫn chưa được hủy bỏ hôn ước với Bỉnh Quý. Để xem sự tức giận lần này của anh có làm Cố gia dám vênh váo nữa không.
Cô phát hiện bản thân càng lúc càng tính toán với người khác, hình như thật sự đã bị anh dạy hư mất.
Tuy nhiên việc Nhã Hinh không nghĩ tới đó là Bỉnh Quý đã tới bữa tiệc và thật sự bám dính lấy cô không rời.
“Nhã Hinh, em thật sự muốn hủy bỏ hôn ước với anh sao? Chúng ta đã ở bên nhau rất lâu rồi, nói bỏ sao mà bỏ được chứ.”
Cô nhíu mày, vốn muốn ở ban công hít thở không khí, cuối cùng không khí không tới mà lại gửi cho cô cặn bã.
“Thời điểm anh ôm ấp em gái tôi, anh không có nói như thế. Anh hận không thể đẩy tôi ra mà.”
Tuy nhiên đây chỉ là lời trong lòng của Nhã Hinh không nói ra. Chẳng phải Bỉnh Quý thích nhất dáng vẻ liễu yếu đào tơ mà Vũ Đồng hay diễn đó sao. Lần này cô không ngại áp dụng một chút.
Đáy mắt long lanh tầng nước mỏng. Bờ vai nhẹ run theo cơn gió khiến Bỉnh Quý phút chốc rung động. Hắn mãi dõi theo thú vui mới mà người khác đem lại, lại quên mất bên cạnh vẫn luôn có một người bị bỏ quên luôn dõi theo hắn.
“Anh cũng biết rõ hiện tại em đã là người phụ nữ bên cạnh Tôn thiếu trong miệng người khác nói. Chúng ta không thể làm trái lại được. Thà hi sinh hạnh phúc của em để anh và em gái được viên mãn thì em nguyện ý. Chỉ là mong anh đừng quên em…”
Nhã Hinh nghẹn ngào, lời nói thập phần đau lòng khiến Bỉnh Quý nhức nhối. Hắn bắt đầu cảm thấy tội lỗi khi chẳng quan tâm gì đến cô, mà ngược lại còn tằng tịu với Vũ Đồng. Cuối cùng khiến mọi chuyện đi quá xa.
“Nhã Hinh, không sao cả. Anh vẫn sẽ chờ em quay lại.”
Bỉnh Quý nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn run rẩy của Nhã Hinh, nói ra những lời thâm tình.
“Anh xin lỗi vì không kịp đến bên em, nhưng em hãy tin rằng anh chỉ yêu một mình em thôi. Vũ Đồng chẳng qua anh chỉ xem là em gái. Thân phận của em ấy… quả thật chưa xứng đáng để vào nhà Cố gia. Chỉ có em mới khiến anh toàn tâm toàn ý và là người có thể đứng bên cạnh anh.”
Nhã Hinh thấp thoáng thấy bóng hình núp phía sau bức tường, che giấu nụ cười trong lòng mà tiếp tục rớt nước mắt:
“Anh nói thật chứ? Anh không có tình cảm gì với Vũ Đồng sao? Nhưng Vũ Đồng rất yêu anh, em là chị gái, em không thể…”
“Đừng nói thế. Dù cho Vũ Đồng có yêu anh đến cỡ nào thì trong lòng anh chỉ có em. Vũ Đồng chỉ là con gái của tiểu tam thì làm sao có thể so với em chứ.”
Nhìn thấy bóng dáng ấy chạy đi, Nhã Hinh mới cảm thấy hả dạ. Bỉnh Quý quả thật vẫn là Bỉnh Quý. Hắn có trăm phương ngàn cái miệng để lật lọng giữa các cô gái và khiến họ nghĩ rằng hắn thâm tình, nhưng sự thật hắn chỉ yêu mỗi mình hắn. Người nào đem lại lợi ích thật sự thì hắn sẽ thiên vị họ hơn.
Kiếp trước cô nhìn lầm, bị hắn che mắt nên mới không nhận ra. Cuối cùng tất cả những thứ mẹ cô để lại đều rơi vào tay bọn họ. Hiện tại còn muốn lừa gạt cô thì chỉ trách họ quá ngu ngốc.
Tuy nhiên có lẽ Vũ Đồng đã nghe thấy tất cả. Cô chính là cố tình kích thích bản tính kiểm soát và ham muốn giành giật đồ của ả, khiến ả càng kéo Bỉnh Quý xuống vực sâu. Chỉ có như thế thì cô mới đạp lên họ mà trả lại những gì họ đã gây ra cho cô được.
“Thôi anh đi vào trước đi. Chúng ta ở cùng nhau không hợp lẽ lắm, sẽ bị mọi người dị nghị.”
Nhã Hinh thoát khỏi bàn tay của Bỉnh Quý, gương mặt trở về dáng vẻ lạnh nhạt dù ánh mắt ẩn chứa sự đau lòng. Đợi đến khi hắn rời đi, cô mới nở nụ cười khinh thường rồi cũng từ tốn đi vào bên trong mà không hề hay biết rằng cách gần đó, có người mang mặt nạ nửa mặt Phantom of the Opera màu cổ vàng đã nhìn thấy tất cả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...