Không Muốn Yêu Lại Càng Say Đắm

Nhã Hinh cật lực giúp Thiên phu nhân và Tịch Hân chuẩn bị trang phục và trang sức cũng hết gần một tiếng đồng hồ. Thì ra do bà quá hồi hộp nên mọi thứ bộp chộp chưa cái nào xong xuôi. May mắn Thiên tổng rất cưng chiều vợ nên chẳng phàn nàn một điều gì.

Thiên phu nhân nở nụ cười hiền dịu với cô:

“Cảm ơn con nha Nhã Hinh, không có con thì không biết tới bao giờ mới xong… Mà con được đến đây à? Dì cứ nghĩ con sẽ không đến tham dự được.”

Nghe câu hỏi của Thiên phu nhân, Nhã Hinh cũng hiểu rằng bà biết việc cô bị gán nợ qua Tôn gia nên ắt hẳn cuộc sống phải khó khăn lắm. Duy nhất Tịch Hân chẳng hay biết gì vì những ngày vừa qua liên tục đi ra nước ngoài tham gia các cuộc thi.

“Sao mẹ lại nói thế? Dù Giản gia có tệ thì bình thường vẫn nể mặt chúng ta mà cho Nhã Hinh đến đây thôi.”

Thiên phu nhân gượng cười, sau đó áy náy nhìn Nhã Hinh. Cô chỉ nhẹ nhàng trấn an bà, sau đó lên tiếng:

“Dì ơi, cháu nói chuyện riêng với Tịch Hân một lát.”

Thiên phu nhân gật đầu, sau đó đi sang một góc khác để tiếp tục chuẩn bị. Còn Nhã Hinh lại kéo Tịch Hân ngồi xuống ghế. Nhìn sắc mặt cả hai người, Tịch Hân thoáng cảm giác bản thân đã bỏ lỡ điều gì đó rất hệ trọng.

“Có phải có chuyện gì xảy ra rồi không?”


Nhã Hinh thở dài, sau đó cố gắng tìm lời mà tường thuật lại:

“Tịch Hân, tớ không ở Giản gia nữa rồi.”

“Cái gì? Giản gia đuổi cậu ra khỏi nhà à?” Tịch Hân giật nảy mình, gương mặt thập phần tức giận.

“Không… mà cũng đúng… thật ra hiện tại tớ đang ở Tôn gia…”

Nhã Hinh bình tĩnh kể lại tất cả, từ việc Giản gia gây nợ đến việc bản thân hiện tại là người phụ nữ đứng bên cạnh Tôn Cảnh Bân trong truyền thuyết. Cô âm thầm nhìn sắc mặt của Tịch Hân, thấy gương mặt cô bạn càng lúc càng tối sầm thì giọng nói của cô cũng dần nhỏ hơn.

“Chuyện hệ trọng như vậy mà tớ không hề hay biết gì. Xin lỗi vì đã không kịp giúp đỡ cậu.” Tịch Hân nắm lấy tay của Nhã Hinh, ánh mắt ánh lên vẻ tội lỗi.

“Tớ không sao cả. Thật ra ở Tôn gia tớ còn tốt hơn ở Giản gia rất nhiều.”

Tịch Hân thoáng đau lòng, không hiểu vì sao người bạn thân của mình lại số khổ như thế. Rõ ràng cô cũng là một vị tiểu thư, đích trưởng nữ vậy mà không bằng con của tiểu tam.

“Nhà cậu nợ Tôn gia bao nhiêu? Tớ sẽ trả giùm rồi cậu chuyển qua sống với tớ.”

Nhã Hinh thở dài, đây cũng là câu nói ở kiếp trước của Tịch Hân khi nghe tin cô bị bán qua Tôn gia. Tuy nhiên thứ Cảnh Bân muốn là giam giữ cô bên cạnh, chứ nào quan tâm đến số nợ kia. Vì thế nếu làm gì quá đáng thì Thiên gia cũng sẽ bị ảnh hưởng, và cô không cho phép điều đó xảy ra.

“Thật ra tớ rất ái mộ Tôn thiếu. Anh ấy đối xử với tớ khá tốt, chỉ là tính tình hơi nóng nảy chút thôi…”

Nhã Hinh chợt thấy ánh nhìn nghi hoặc của Tịch Hân thì dần im lặng. Tịch Hân càng lúc càng áp sát vào người cô khiến cô hồi hộp mà không có lí do.

“Cậu… cậu sao vậy…”

“Cậu khai thật đi. Cậu có tình ý gì với Tôn thiếu kia đúng không? Hay cậu bị bắt ép không cho cầu cứu? Chứ thanh danh Tôn thiếu ai mà chẳng biết là vô cùng tàn nhẫn và không nể nang kể cả phụ nữ.”


Tịch Hân nheo mắt, cảm tưởng nhìn thấu được tâm can đang che giấu tình cảm thật của Nhã Hinh.

“Tớ không bị bắt ép gì đâu. Việc tớ qua Tôn gia tất cả là tự nguyện. Nếu tớ thật sự bị giam lỏng thì đâu thể đi học và đến đây được, đúng chứ?” Cô bật cười trước hàng vạn câu hỏi của Tịch Hân, nhưng quả thật nếu là khi trước có lẽ lời nói của cô bạn này không khác nhau là mấy.

“Vậy cậu thích Tôn thiếu?” Tịch Hân nở nụ cười nham hiểm.

“Cậu nói gì thế… tớ không…”

Câu không thích bằng cách nào đó không thể nói ra. Nhã Hinh thoáng sững sờ, sau đó tự hỏi trái tim đang nhói lên vì điều gì. Dường như có rất nhiều chuyện ở kiếp trước đã bị cô lãng quên mất.

“Cậu không sao chứ Nhã Hinh?”

Tịch Hân nhìn gương mặt xanh xám của Nhã Hinh thì liền lo lắng.

“Mình không sao.”

Bữa tiệc chính thức bắt đầu sau nửa tiếng. Nhã Hinh xuống bên dưới trước, âm thầm đứng ở một góc thưởng thức. Có điều cô luôn cảm nhận được ánh nhìn của các quý phu nhân và lời bàn tán xì xầm về người phụ nữ của Tôn thiếu. Rơi vào tai, cô chỉ có thể bất lực bật cười, không có người đi cùng thế mà vẫn luôn nghe người khác nhắc đến, quả thật chỉ có anh mới được vinh danh như thế thôi.

Tuy nhiên Nhã Hinh còn quan tâm thêm một việc khác. Đó chính là các quý phu nhân rất thích khoe khoang trang sức trên người họ, thậm chí có nhắc đến nhà thiết kế Tầm Phương khiến cô hơi nhoẻn miệng cười. Có lẽ đã đến lúc thả một viên đá nhỏ xuống mặt hồ của Giản gia rồi.

Chỉ vừa nghĩ tới, một nhà ba người Giản gia thật sự xuất hiện dưới ánh mắt của mọi người. Bộ dáng vô cùng khoa trương khiến ai cũng nhíu mày chê trách:


“Xem họ kìa. Nghe đâu Giản gia còn đang nợ nần tứ tán, ép buộc cả đại tiểu thư phải bán qua bên Tôn gia, vậy mà bây giờ lại vờ như bản thân lắm tiền.”

Nhã Hinh nghe thấy những lời này thì thoáng hả hê trong lòng, dù thế cô cũng chẳng biểu hiện gì ngoài mặt. Sau đó, cô bước tới lại gần trước mặt những người mang danh người nhà, nở một nụ cười dịu dàng đượm buồn.

“Con không nghĩ sẽ được gặp mọi người ở đây.”

Tất nhiên một màn này khiến ông Giản, Giản di và Vũ Đồng cực kì ngạc nhiên. Họ cứ tưởng hiện tại cô không khác gì chim hoàng yến bị nhốt trong lòng Tôn gia. Thế mà hiện tại vẫn có thể tự do thoải mái dự tiệc.

“Sao con lại ở đây?”

“Có phải con chọc giận Tôn thiếu rồi không?”

“Chị trốn Tôn thiếu ra đây sao, lỡ làm anh ấy giận thì sao?”

Quả không hổ danh một nhà ba người luôn đối địch với cô. Việc đầu tiên họ làm không phải là vui mừng gặp gỡ, mà chính là lo lắng điều cô làm sẽ gây ảnh hưởng đến họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui