Vài ba hôm sau khi nghe tin anh nhập viện, tình trạng lại không đơn giản. Nguyệt Quế sẵn dịp đến thăm anh sau đó ở lại chơi với họ một thời gian.
Lâm Chính về thăm chú thím Lâm, vừa hay tiện đường đưa bà lên thành phố. Canh gà bà gầm bỏ vào túi, đến khi vào bệnh viện lớn có chút ngại ngùng.
Bà suy nghĩ sau cùng lại thở dài.
Nguyệt Quế đợi Đường Chỉ Nam ở khu chờ một lúc thì cô liền xuất hiện. Nhìn thấy mẹ trong tay còn có vài túi đồ, cô mỉm cười nhận lấy.
“Mẹ à, đi đường có mệt không?”
Bà lắc đầu: “Mẹ không sao, Trạch Minh đã ổn chưa?”
“Ổn rồi ổn rồi, anh ấy nghe mẹ đến, sáng sớm đã kêu người đi mua hoa quả mẹ thích”
Trò chuyện vài câu Đường Chỉ Nam lại hơi lo lắng bà đi đường đã mệt, cô không nói gì, miệng cứ cười cười.
Cố Trạch Minh ngồi đợi bà ở sopha gần cửa ra vào, trông thấy bóng dáng hai người anh lại mừng rỡ tiến đến: “Mẹ, đi đường vất vả rồi!”
“Nghỉ ngơi đi, lo cho bản thân trước đã”
Nguyệt Quế nhỏ giọng.
Thái độ của bà bấy giờ so với trước đây khác rất nhiều, có lẽ trong lòng bà, hình như đã chấp nhận anh.
Cô bĩu môi quan sát sắc mặt hai người họ, lại nhìn túi thức ăn Nguyệt Quế mang đến: “Mẹ hầm gà cho anh ấy?”
“…”
Bà gật gù, có chút không muốn thừa nhận: “Hay là thôi đi, mẹ đi xa, không biết có còn ngon hay không”
Nhưng Cố Trạch Minh rất nhanh liền cầm lấy bát nhâm nhi từng chút.
Anh ăn hết một bát, lại thêm một bát sau đó mới niềm nở khen: “Không đâu, rất ngon ạ”
Nguyệt Quế hài lòng, tuy vậy miệng vẫn cứng rắn: “Ngon thì ăn thêm cho mau khỏe”
“Anh ấy còn có canh gà, con gái đây thì chẳng thấy gì nhỉ?”
“…”
“…”
Đến trưa có kết quả chuẩn đoán, Đường Chỉ Nam cảm thấy không có vấn đề gì nghiêm trọng liền làm thủ tục xuất viện theo mong muốn của anh.
Nhưng dù sau khu biệt thự cũng có phòng khám riêng, cho anh về sẽ khiến anh thoải mái hơn.
Đường Chỉ Nam lại nhớ quần áo cô không có nhiều ở nhà cũ, cô đã dọn không ít đồ đến căn hộ. Còn Dương Tịch mấy hôm nay cô cũng không liên lạc nhiều. Cô ở bệnh viện với anh, thời gian về nhà thì đã khuya.
Đường Chỉ Nam bấm chuộng, dì Hồng liền ra mở cửa: “Cô cậu về rồi”
Cố Trạch Minh nheo mắt sau đó đeo kính bảo vệ vào: “Dì chuẩn bị cho một phòng, mang đồ của mẹ lên giúp tôi”
Đường Chỉ Nam đưa bà lên phòng ngủ sau, miệng không yên chứ lẽo đẽo nói: “Mẹ à, ở đây cần gì của nói dì Hồng ạ”
“Chú dì rất dễ thương, mẹ cứ trò chuyện với chú dì nha”
Nguyệt Quế gật đầu vỗ vai cô, Đường Chỉ Nam lại bật cười: “Phòng của con và Trạch Minh ở trên tầng, mẹ nghỉ ngơi sớm nhé”
“Biết rồi biết rồi, con mau đi xem Cố Trạch Minh như thế nào, mắt của nó hình như không tốt”
Đường Chỉ Nam gật đầu: “Vậy con xuống xem anh ấy thế nào”
“Ừm, mau đi đi, đừng lo cho mẹ”
Cô bật cười đi mấy bước, ngoảnh đầu nhìn dì Hồng: “Dì ở đây ngủ với mẹ con cho vui ạ”
Nguyệt Quế lắc đầu cười khổ với đứa con gái này. Dì Hồng cũng bật cười miệng nhỏ giọng kể: “Tiểu Nam rất dễ thương, tôi chưa thấy ai chủ cả được như Tiểu Nam”
“Ừm, con bé tính tình rất tốt, đối với ai cũng thật lòng”
Dì Hồng sắp xếp khăn cho bà, lòng lại ấm áp: “Có cô con gái như vậy thật tốt”
“Tốt thì tốt thật, nhưng tôi lo cho tình cảm của hai đứa nó”
“…”
Cô vội vàng suýt vắt chân lên cổ mà ngã, nhìn thấy Cố Trạch Minh đang tự rửa mắt cô liền đi đến.
“Để em giúp anh”
Người kia dừng tay đôi mắt đưa đến chỗ cô: “Chủ động quá anh không quen”
“…”
“Câu nào qua miệng anh cũng không đàng hoàng”
Cô chăm chú rửa mắt cho nhưng người kia bỗng nhiên mèo nheo ôm lấy eo cô, sau đó đặt cô ngồi trên đùi mà đùa giỡn: “Nam Nam, sao em không chủ động đến gần anh hửm?”
Đôi má cô ửng đỏ, bĩu môi lườm anh.
Người kia bật cười: “Gọi Đầu Gỗ đi, anh muốn nghe”
Đường Chỉ Nam rõ ràng đâu gây chuyện với anh, sao bây giờ lại bắt đầu muốn ôn chuyện cũ vậy chứ?
“…”
“Nam Nam à” Anh dụi đầu vào ngực cô cứ như chú cún nhỏ.
Khoảng khắc này khiến cô hạnh phúc đến lạ, người mà cô một lần hai lượt muốn nói ly hôn bây giờ lại gục đầu vào lòng cô. Anh dịu dàng như xưa, ngọt ngào đến lạ. Cảm giác ở cạnh Cố Trạch Minh thật sự rất ấm áp, cô không thể nào chối bỏ được lòng mình.
Sẽ không.
Cô muốn được anh ôm, muốn được anh nhẹ nhàng nói chuyện.
Nhưng cô không chắc tình yêu anh lớn đến bao nhiêu, có thể che chở cho cô, có thể yêu cô đến bao nhiêu…
Cảm xúc của Đường Chỉ Nam mạnh mẽ, cô vội giấu đi hốc mắt đỏ hoe mà mỉm cười: “Đã trễ rồi, anh không nghỉ ngơi sao?”
“Nam Nam, khi nào em mới chấp nhận anh…”
Bỗng nhiên cô dừng hết mọi hành động, khuôn mặt ngơ ngác nhìn anh. Đường Chỉ Nam chưa kịp hiểu, anh một lần nữa cất giọng.
Giọng anh mang theo chút buồn tủi: “Anh muốn em thật sự hạnh phúc, không phải là thực hiện trách nhiệm vợ chồng”
Cô chớp đôi mắt chẫm rãi quan sát anh.
“Đường Chỉ Nam, em đang lo lắng cho anh vì trách nhiệm người vợ. Vậy khi nào em mới lo lắng cho anh bằng tình cảm của em?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...