Đường Chỉ Nam thức dậy trong sự mơ màng.
Nhìn căn phòng đơn giản chẳng giống với căn phòng của anh và cô, Đường Chỉ Nam nheo mắt. Đến khi quan sát kĩ cô mới nhận ra sự thân thuộc.
Giọng nói mừng rỡ của cô vang lên: “Mẹ, Mẹ à…”
Cô chạy ra cửa thì bị Cố Trạch Minh doạ cho sợ, anh chặn cửa không để cô chạy ra. Đường Chỉ Nam lại càng gấp:
“Anh…Anh tránh một chút có được không?”
“…”
Cố Trạch Minh bật cười: “Đồ vô ơn”
“Là ai đưa em về? Không cảm ơn tôi à?”
Cô bĩu môi: “Cảm ơn anh”
Cô cứ nghĩ bản thân đang mơ, ngủ một giấc đã được về đến nhà, thật sự rất rất vui.
“Quần áo tôi nhờ dì Hồng đến sắp xếp, em xem có đủ không?”
Dì Hồng đã nghĩ tết nhưng khi Cố Trạch Minh gọi bà lại nhiệt tình giúp đỡ. Anh còn định qua đêm mới đưa cô về nhưng nghĩ đến nét mặt bất ngờ của Đường Chỉ Nam, anh lại hạnh phúc không ngừng.
Đường Chỉ Nam đi trước, anh lẽo đẽo theo sau. Nhưng đi hai vòng cô vẫn không tìm thấy Nguyệt Quế. Đôi mày cô sắp cau có liền quay sang:
“Anh có thấy mẹ không?”
Người kia ngồi xuống sopha: “Đã đi chợ sáng”
“Em cũng đi”
“…”
Đường Chỉ Nam mau chóng chạy về phòng vệ sinh cá nhân. Cô nhìn vali quần áo, chọn ra một chiếc váy hoa hai dây rất nhẹ nhàng rồi lại đơn sơ kẹp tóc lên.
Nét đẹp sẵn có chính là một ưu thế!
Chỉ cần chuẩn bị đơn giản nhưng khi nhìn vào gương, Đường Chỉ Nam suýt tự mình hút hồn.
Khuôn mặt lại có hơi thẹn, thẹn vì bản thân tự mình đa tình.
Lúc cô đi ra, Cố Trạch Minh vẫn còn chú tâm vào sách kinh tế. Sợ ánh mặt của anh, cô lại lủi thủi cúi đầu.
“Khụ…”
Anh ngước mặt nhìn cô chăm chú: “Làm chuyện xấu hửm?”
Rồi lại nhìn cô thêm một lần nữa.
Cảm giác trong lòng lại nôn nao khó tả, cô nhỏ nhắn, cảm giác khiến anh chỉ muốn đè xuống mà bắt nạt!
Cố Trạch Minh đứng lên đi đến chỗ Đường Chỉ Nam đứng, dùng hai tay chống hai bên người cô, ép cô đứng đối diện anh.
“Anh…Anh đừng mà”
Anh nhếch môi: “Đừng cái gì? Tôi nhìn em một chút không được hửm?”
“Đ-Đứng gần quá”
Cố Trạch Minh vuốt ve mấy sợi tóc khiến đôi mày của cô khẽ rung, anh để tay sau cổ cô, bản thân đã không còn kiểm soát được hành động tiếp theo.
Đôi môi mềm mại của Đường Chỉ Nam bỗng được áp vào đôi môi nọ.
A-Anh hôn cô?
Tay Đường Chỉ Nam bất giác đẩy anh ra, trong lòng hốt hoảng lại rung động. Chính cô còn không biết là đẩy hay để anh tiếp tục chiếm tiện nghi.
Vừa chút ngọt ngào trong khoang miệng đã bị Cố Trạch Minh cướp sạch, anh chỉ để lại chút quyến luyến lúc buông cô ra.
Khuôn mặt Đường Chỉ Nam tái nhợt, cô lùi về phía sau thở hổn hển.
“…”
“…”
Đôi mắt không phải khóc, chỉ là nụ hôn quá lâu đã khiến nó ửng đỏ. Cố Trạch Minh không nhận ra, còn tưởng bản thân đã làm cô sợ.
Anh cúi đầu quay lưng, nhưng cũng không nói gì.
Đường Chỉ Nam mím đôi môi sưng đỏ: “Em đi ra chợ tìm mẹ”
“Ừ”
Cô lại vén tóc: “Ý em là…anh có đi cùng không?”
Giọng nói nhỏ nhẹ làm dịu đi nỗi lo của anh, lại khiến lòng Cố Trạch Minh cảm thấy được an ủi:
“Đi”
“…”
…
Nơi đây không xa không lạ với bọn họ, đi đâu cũng chỉ toàn là kỉ niệm trước kia.
Khác với chợ nhỏ hôm trước, nơi này thật sự đông đúc hàng quán hơn.Nhìn kẹo hồ lô, Đường Chỉ Nam lại bật cười.
Có một lần cô bệnh không thể đến trường, ngày đó Cố Trạch Minh đã hẹn cô ở chợ, vì cô giới thiệu công việc tốt cho anh, anh muốn đền đáp.
Đợi hơn giờ chiều, Đường Chỉ Nam mới đến.
Nhìn thấy anh, cô lại giấu đi cái bộ dạng tiều tụy. Nhưng khi anh hỏi Đường Chỉ Nam muốn ăn gì, cô lại không ăn nổi thứ gì.
Rốt cuộc Cố Trạch Minh giấu cô mua một xâu kẹo hồ lô, đợi khi đưa cô về mới nhét vào tay cô không nói không rằng.
Đó là món quà đầu tiên cô được nhận từ anh!
“Muốn ăn kẹo hồ lô?”
Đường Chỉ Nam vội lắc đầu: “Không cần”
Có lẽ một chút kỉ niệm nhỏ, chỉ có cô nhớ.
Đi khắp mấy chỗ xung quanh cũng không tìm ra Nguyệt Quế, bọn họ mua được chút đồ định trở về thì Cố Trạch Minh có điện thoại.
Anh bảo cô về trước sợ bà về không thấy hai người họ đâu.
Đi được một đoạn, nhận ra đám đàn ông kia lại có người xì xào, họ đi theo cô từ chợ đến đây. Thấy cô ngừng lại, có người đây tên nọ lên:
“C-Cô đẹp quá”
“…”
“Có thể làm quen không?”
Mấy người còn lại cười to: “Con mẹ nó, cậu thật quá dũng cảm mà”
“Em gái xinh đẹp, làm quen một chút đi”
Cô nheo mắt: “Không muốn”
“Đừng đanh đá như vậy, rốt cuộc cũng nằm dưới thân anh thôi”
Nghe được lời thô lỗ, Đường Chỉ Nam lại càng khó chịu. Cô không quan tâm đến họ, cứ thế mà đi.
Không biết từ lúc nào, người kia lại choàng tay qua vai cô. Đường Chỉ Nam giật mình muốn đánh trả lại nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú quen thuộc.
Bọn người kia nhìn thấy anh cũng không dám đến gần mà bỏ đi.
Anh chậm rãi nhìn từ trên xuống: “Bọn họ có làm gì em không?”
Cô lắc đầu.
Cố Trạch Minh lại bình tĩnh nói: “Yên tâm đi, cả đời này em chỉ có thể nằm dưới tôi”
“…”
Lời nói xấu xa do anh thốt ra nhưng thể chẳng có chuyện gì.
Vô sỉ!
Cô muốn gạc tay anh lại bị anh giữ chặt hơn: “Buông em ra đi”
“…”
Đườnh Chỉ Nam ghét bỏ: “Anh mới là đồ xấu xa”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...