Cứ tưởng hắn chỉ là hứng thú nhất thời, ai mà có ngờ lại làm thật. Hôm trước nghe cậu nói về việc ra khơi đánh bắt nên ngài chủ tịch đây tỏ ra vô cùng hứng thú, vậy là hắn đã xin ông Jeon cho mình theo cùng, xem như là một trải nghiệm để hiểu rõ về cuộc sống của người dân trong làng.
Từ lúc hắn bước lên tàu đến khi con tàu rời đi cậu cứ cảm thấy lo lắng. Thời tiết mấy hôm trước rõ ràng rất tốt vậy mà hôm nay lại trở nên xấu như vậy, mây đen kéo đến dày đặc, gió mỗi lúc một mạnh, mặt biển chuyển động dữ dội.
TV trong nhà bật gần như là mọi lúc, không phải là để xem phim hay nghe nhạc mà là để xem dự báo thời tiết, càng nghe lại càng thấy tệ, cả người cậu cứ bồn chồn không yên. Mắt luôn hướng ra ngoài kia xem tàu bọn họ đã về chưa.
Con tàu chỉ mới rời bến vài tiếng mà Jeon Jungkook đã lo đến độ đứng ngồi không yên. Với tình hình thời tiết như này chắc sáng mai bọn họ mới về được. Một người trước giờ không quen với biển cả như hắn không biết có thích ứng kịp không.
Cơn mưa nặng hạt trút xuống hòn đảo xinh đẹp. Căn nhà nhỏ ven biển vẫn còn ánh đèn, Jungkook nhìn chăm chăm ra bên ngoài thông qua ô cửa sổ, tiếng mưa rơi trên mái nhà khiến cậu không tài nào ngủ được. Tâm tư đều ở nơi người đang ở ngoài khơi kia, không biết hắn có lạnh không, có ăn uống gì được không, có an toàn hay không?
Vén chăn bước xuống giường, đi đến gần cửa sổ hơn, sóng biển quả thật rất dữ dội, bầu trời hôm nay không có lấy một ngôi sao, toàn bộ đều bị mây đen vây kín. Nhẹ nhàng mở cửa phòng, nhìn quanh thấy phòng ai cũng im lặng, cậu ngồi xuống cái ghế ở phòng khách, cơn gió lạnh buốt len lỏi qua từng khe cửa làm cậu rùng mình, hai tay ôm lấy vai, mũi đỏ ửng lên vì lạnh.
Sợ đánh thức mọi người trong nhà nên cậu không bật đèn, bóng dáng nhỏ ngồi một mình giữa đêm mưa bão. Bỗng đèn sáng lên, cậu quay ra sau thì thấy mẹ mình, Park Jimin đang bước ra, lát sau Nam Chang Wook cũng nối đuôi phía sau.
"Sao con không ngủ mà ngồi đây?"
"Con lo cho anh Taehyung."
"Lo lắng cũng phải, cái nghề lênh đênh trên biển này nguy hiểm lắm."
Bà Jeon lo lắng nên ra đây cũng dễ hiểu, nhưng sao hai người kia cũng ở đây, hay là có người để lo lắng, trông bộ mặt đó chắc là không ngủ được. Bọn họ lo lắng cũng không thừa, Min Yoongi và Go Han-bin không biết được rủ hay hứng thú mà lên tàu cùng mọi người, giờ bốn người ngồi đây lo cho bốn người ngoài kia.
"Lo cho anh Yoongi sao Jimin?"
"Ai lo cho anh ta, mình không thèm."
"Không lo mà mắt cứ nhìn về phía đó."
"Thì...thì...mình mỏi mắt nên nhìn lung tung thôi, mình đi ngủ trước đây, mọi người ngủ ngon."
Y bỏ vào phòng trước ánh mắt kì lạ của mọi người. Lúc này mọi sự chú ý đổ dồn vào người còn lại. Nam Chang Wook khi nãy không ngủ là do đợi điện thoại từ người yêu, tên đó nói là tối sẽ gọi lại vậy mà giờ đã gần sáng vẫn chẳng thấy tâm hơi. Còn về Go Han-bin, nó cũng có chút lo lắng cho cậu ta, trên cương vị một người bạn thì đó là chuyện hiển nhiên thôi.
Ba giờ sáng, căn nhà không còn bất kỳ ánh đèn nào, ai quay về phòng nấy ngủ một giấc chuẩn bị đón ngày mới, sáng mai còn phải đón người quan trọng của mình về nữa chứ.
Hôm sau cả bốn ra bến tàu từ sớm để đón mọi người. Thời tiết cũng không khá hơn hôm qua là bao. Jungkook đi qua đi lại không ngừng, cho hai tay vào túi để giữ ấm, cậu còn cố ý mặc nhiều lớp quần áo vì sợ hắn mắng. Trước khi đi Kim Taehyung đã căn dặn rất kĩ, giờ mà bệnh thế nào hắn cũng mắng một trận cho xem.
Từ xa đã nhìn thấy con tàu thấp thoáng tiến vào bờ, tiếng còi tàu như báo hiệu cho mọi người biết, cậu háo hức nhìn con tàu cập bến, người trên tàu lần lượt bước xuống, chờ đợi một lúc mới thấy bóng dáng quen thuộc đi về phía mình. Không chờ đợi thêm, người nhỏ chạy nhanh đến ôm chầm lấy hắn trước ánh nhìn của bao nhiêu người.
"Người anh bẩn lắm, sẽ làm bẩn quần áo em đấy."
"Không sao hết, anh về là tốt rồi, làm em lo lắng muốn chết."
"Xin lỗi em, lần sau không khiến em lo vậy đâu."
Chuyến đi này tuy có hơi nguy hiểm nhưng bù lại đánh bắt được rất nhiều, nào là cá, nào là mực, đủ để bán lại cho người dân trên đảo. Nhìn mọi người vui vẻ khi thấy những con cá tươi làm hắn hạnh phúc thay, lần đầu tự tay mang thức ăn về cho người khác, cảm xúc thật khó tả.
Giờ mới để ý quần áo hắn mặc có hơi kì lạ, cái này phải quay lại ngày hôm qua, cơn mưa lớn bất ngờ đổ xuống nên tất cả mọi người trên tàu đều ra ngoài xem xem con tàu có vấn đề gì không, quần áo hắn vì vậy mà ướt mem. Ông Jeon sợ con rể mặc vậy nguyên đêm dính bệnh cảm, lúc đó Jungkook chắc chắn sẽ phàn nàn ông cho xem, bởi vậy ông mới lấy quần áo của mình để hắn mặc tạm.
"Nhìn anh giống người dân làng biển thật rồi đó."
"Giống như anh là chồng ra ngoài kiếm tiền còn em là vợ ở nhà chờ chồng về đúng không?"
"Ai...ai nói vậy chứ, anh tự biên tự diễn thôi."
_
Tối đó Jungkook mới yên lòng lên giường đi ngủ, trời vẫn đổ mưa như tối qua, nhưng lần này đã có vòng tay ấm áp bao bọc cậu trong lòng, hơi ấm từ người hắn rất nhanh đã lan ra khắp cơ thể người nhỏ.
"Đêm qua em không ngủ được vì lo cho anh sao?"
"Sao anh biết ạ?"
"Mẹ nói với anh, cả Jimin và Chang Wook nữa."
"Trời mưa lớn như vậy, tàu lại ở ngoài khơi làm sao em không lo, vả lại anh là..."
"Là gì?"
Jungkook ngập ngừng không nói.
"Là..."
"Là gì hả em?"
"Là...chồng em mà."
"Hiểu rồi, Jungkook lo cho chồng đúng không?"
"Vâng ạ."
Cậu xấu hổ úp mặt vào gối, cái miệng này càng ngày càng không nghe lời chủ, muốn nói là nói thôi. Kim Taehyung siết chặt vòng tay hơn, kéo cậu lại gần, đến khi lưng cậu chạm vào ngực mình với dừng lại, đặt cằm lên đỉnh đầu tròn tròn có mùi thơm ngọt ngào.
"Hôm qua anh được ba kể cho rất nhiều chuyện đó nha."
"Chuyện gì ạ?"
"Thì chẳng hạn như có một nhóc con đi theo ba ra khơi, gặp sóng lớn liền khóc ré lên đòi về, tối đến lại nằm khóc thút thít vì nhớ mẹ, đúng không bé Kookie?"
"Em như vậy thật sao?"
"Đáng yêu như vậy không là em thì ai."
"Vậy ba còn nói gì không anh?"
"Để anh nhớ xem..."
Hắn vờ như đang cố nhớ lại vì muốn trêu cậu.
"Kể em nghe đi mà."
Đêm đó cả hai luyên thuyên không biết đến lúc nào mới ngủ.
1
End chap 26
Úi úi úi 😍
mith💜
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...