Kiều Huân không biết người đàn ông lừa dối cô có hai chiếc điện thoại di động hay không.
Trong lúc Lục Trạch đang tắm thì người tình của anh đã gửi ảnh selfie.
Cô ấy là một cô gái rất trẻ, dáng vẻ thanh tú nhưng lại mặc bộ quần áo quý phái không phù hợp với tuổi tác nên trông có chút không phù hợp.
"Anh Lục , cảm ơn vì món quà sinh nhật của anh."
Kiều Huân nhìn chằm chằm hồi lâu, đến nhức cả mắt.
Cô vẫn luôn biết bên cạnh Lục Trạch có người tình, nhưng không ngờ đó lại là một cô gái trẻ như vậy, ngoài việc đau lòng, cô còn cảm thấy bất ngờ trước sở thích của chồng mình.
Cô nghĩ, mình thực sự đau lòng vì đã nhìn thấy bí mật của Lục Trạch.
Tiếng mở cửa phòng tắm vang lên từ phía sau.
Một lúc sau, Lục Trạch người đầy hơi ẩm đi ra, chiếc áo choàng tắm trắng như tuyết quấn lấy cơ bụng săn chắc và bộ ngực rắn chắc, khiến anh trông cao ráo và gợi cảm.
“Em còn phải xem bao lâu nữa?”
Anh lấy điện thoại từ tay Kiều Huân, liếc nhìn cô rồi bắt đầu mặc quần áo.
Trên nét mặt anh không hề có chút xấu hổ nào khi bị vợ vạch trần.
Kiều Huân biết sự tự tin của anh đến từ tài chính, bởi vì Kiều Huân được anh nuôi ở nhà, và ngay cả trước khi kết hôn, cô đã là một nghệ sĩ violin nổi tiếng ở Trung Quốc.
Kiều Huân không quan tâm đến bức ảnh cô gái đó gửi cho anh, cô cũng không đủ khả năng để ý đến nó.
Thấy anh sắp đi ra ngoài, cô vội vàng nói: "Lục Trạch, em có chuyện muốn nói với anh."
Người đàn ông chậm rãi thắt lưng lại, nhìn vợ, chắc là đang nghĩ đến tư thế dịu dàng phục tùng vừa rồi của cô, không khỏi cười nhẹ: “Em còn muốn nữa không?”
Nhưng sự thân mật này không gì khác hơn là sự vui đùa.
Anh chưa bao giờ quan tâm đến người vợ này, anh chỉ phải cưới cô vì một tai nạn.
Lục Trạch thu hồi ánh mắt, cầm lên chiếc đồng hồ nam Patek Philippe trên bàn đầu giường, đeo vào cổ tay, giọng điệu bình tĩnh nói: “Tôi còn năm phút, tài xế đang đợi dưới lầu.”
Kiều Tầm đoán được hắn muốn đi đâu, ánh mắt tối sầm: "Lục Trạch, em muốn ra ngoài làm việc."
Đi ra ngoài để làm việc?
Lục Trạch thắt chặt dây đồng hồ, nghiêng người nhìn cô hồi lâu, từ trong túi móc ra cuốn sổ phiếu, viết ra một dãy số, xé ra đưa cho cô: " Cần thêm không?" Làm vợ toàn thời gian ở nhà không phải là điều tốt sao? Công việc không phù hợp với em.”
Nói xong anh liền rời đi.
Kiều Huân hấp hối đuổi theo: "em không sợ vất vả! Em muốn ra ngoài làm việc...!Em có thể chơi đàn violon..."
Người đàn ông không có đủ kiên nhẫn để lắng nghe.
Trong lòng hắn, Kiều Tấn giống như một bông hoa tơ hồng yếu đuối, dựa dẫm vào người khác, không thích hợp để lộ diện, chịu đựng gian khổ .
Lục Trạch giơ tay lên, nhìn đồng hồ: "Đã đến giờ!"
Anh rời đi mà không có chút luyến tiếc nào, Kiều Huân không giữ được anh nên chỉ nắm lấy tay nắm cửa hỏi: “Sinh nhật của bố em là thứ bảy, anh có thời gian không?”
Lục Trạch dừng lại một chút: "Chúng ta sẽ đi đến đó!"
Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, tiếng ô tô khởi động từ tầng dưới dần dần nhỏ dần.
Vài phút sau, người hầu đi lên lầu.
Họ biết vợ chồng Kiều Huân không mấy tình cảm nên không dám nói nhiều: “Thưa phu nhân, thiếu gia sẽ đến thành phố H có việc quan trọng.
Ngoài ra, công ty vừa gửi một lô quần áo của thiếu gia đến, thưa cô, cô có muốn không?” đưa chúng đi giặt hay muốn tự mình giặt và ủi chúng?"
Kiều Huân ngồi quỳ trên ghế sofa.
Phải một lúc sau cô mới định thần lại, nhẹ nhàng nói: “ tự giặt đi!”
Bởi vì Lục Trạch không thích mùi dung môi giặt khô nên gần như toàn bộ quần áo của Lục Trạch, kể cả áo khoác vest, đều được Kiều Huân giặt bằng tay, sau đó mới là ủi.
Ngoài ra, Lục Trạch còn có yêu cầu cao ở những phương diện khác.
Anh không thích ăn đồ ăn từ bên ngoài, cũng không thích trong phòng ngủ có một chút bừa bộn.
Kiều Huân học nấu ăn, dọn dẹp và cắm hoa...!cô dần trở thành một người vợ toàn thời gian hoàn hảo.
Lục Trạch gần như là người duy nhất còn sót lại trong cuộc đời cô.
Nhưng Lục Trạch vẫn không yêu cô.
Cô cúi đầu và nhìn chằm chằm vào tờ phiếu.
Năm ngoái, gia đình bố mẹ cô tan vỡ, anh trai cô bị buộc tội và bị đưa vào trại tạm giam, bệnh tật đột ngột của cha cô khiến cô phải trả hơn 100.000 nhân dân tệ mỗi tháng.
Mỗi lần cô về nhà, dì đều phàn nàn rằng cô nhận quá.
"Anh ấy là chủ tịch tập đoàn dược phẩm họ Lục, tài sản ròng lên tới hàng trăm tỷ...!Kiều Huân, con và anh ấy là vợ chồng, tiền của noa không phải là của con sao?"
Kiều Huân cười khổ.
Tài sản của Lục Trạch sao có thể là của cô?
Lục Trạch không yêu cô, bình thường đối với cô rất lạnh lùng.
Cuộc hôn nhân của họ chỉ có tình dục mà không có tình yêu.
Anh thậm chí còn không cho phép cô sinh con cho anh.
Anh sẽ nhắc cô uống thuốc sau mỗi lần quan hệ.
.
Đúng, cô cần uống thuốc.
Kiều Huân sờ lọ thuốc, đổ ra một viên, yên lặng nuốt xuống.
Sau khi nuốt viên thuốc, cô nhẹ nhàng mở một ngăn kéo nhỏ, bên trong là một cuốn nhật ký dày cộp, chứa đầy tình yêu của cô gái 18 tuổi Kiều Huân dành cho Lục Trạch——
Sáu năm, cô yêu anh trọn vẹn sáu năm!
Kiều Huân đột nhiên nhắm mắt lại.
…
Kiều Huân không đợi Lục Trạch trở về, tối thứ sáu, Kiều gia đã xảy ra chuyện lớn.
Có tin anh trai Kiều Huân- Kiều Thời yến, con trai cả gia đình họ kiều , có thể bị kết án 10 năm tù vì vụ án kinh tế có liên quan tới tập đoàn Kiều thị.
Mười năm đủ để hủy hoại một con người.
Đêm hôm đó, cha của Kiều Huân phải nhập viện vì xuất huyết não cấp tính.
Tình trạng của ông rất nguy kịch và cần phải phẫu thuật ngay lập tức.
Kiều Huân đứng ở hành lang bệnh viện, liên tục gọi Lục Trạch, nhưng đã gọi rất nhiều lần cũng không có người trả lời.
Ngay lúc cô gần bỏ cuộc, Lục Trạch đã gửi cho cô một tin nhắn WeChat.
Như mọi khi, Lục Trạch vẫn nhắn rất ít.
"Tôi vẫn ở thành phố H.
Nếu có chuyện gì liên hệ với thư ký Tần."
Kiều Huân gọi điện lại, lần này Lục Trạch đã trả lời: "Lục Trạch, cha của em..."
Lục Trạch ngắt lời cô.
Trong giọng nói của anh có chút thiếu kiên nhẫn: "đang cần tiền ? Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, nếu cần tiền gấp thì cứ gọi thư ký Tần...!Kiều Huân, em có nghe không?"
…
Kiều Huân ngẩng đầu nhìn màn hình điện tử, trên đó đang phát tin tức.
"Chủ tịch tập đoàn dược phẩm Lục vì một cô gái xinh đẹp đã thuê toàn bộ Disneyland để bắn pháo hoa."
Dưới bầu trời đầy pháo hoa rực rỡ,cô gái trẻ đang ngồi trên xe lăn, mỉm cười hồn nhiên và đáng yêu, còn chồng cô, Lục Trạch thì đứng cạnh xe lăn...!Anh đang nói chuyện và trong tay cầm điện thoại di động.
Kiều Huân khẽ chớp mắt.
Một lúc lâu sau, giọng nói của cô như sắp khóc: "Lục Trạch, anh ở đâu?"
Người bên kia dừng lại một chút, có vẻ không hài lòng với việc cô kiểm tra mình, nhưng vẫn nói: "Vẫn đang bận.
Nếu không có chuyện gì thì tôi cúp máy.
Em có thể liên lạc với thư ký Tần."
Anh không để ý đến giọng nói sắp khóc của cô, nhưng ánh mắt anh nhìn xuống cô gái ấy… vô cùng dịu dàng và triều mến.
Kiều Tầm hai mắt mơ hồ——
Thì ra Lục Trạch cũng có bộ dáng như vậy.
Từ phía sau, giọng nói của mẹ kế Thẩm Thanh truyền đến: "Con đã liên lạc với Lục Trạch chưa? Kiều Huân, chuyện này con phải hỏi Lục Trạch..."
Thẩm Thanh khựng lại vì bà ấy cũng nhìn thấy cảnh trên màn hình điện tử.
Một lúc lâu sau, Thẩm Thanh mới bình tĩnh nói: " nó lại đến thành phố H? Kiều Huân, dì không tin.
Khi Lục Trạch hôn mê, người phụ nữ tên Bạch Tiểu Tiểu này đã đánh thức nó bằng cách chơi vĩ cầm? Kể cả nếu điều đó là sự thật, thì đây là cách trả ơn sao ?”
"Nó thậm chí còn không nhớ được ngày sinh nhật của con!"
…
Dì Thẩm càng nói càng tức giận, nghĩ đến tình cảnh của Kiều gia, bà không khỏi rơi nước mắt: “Nhưng Kiều Huân...!con phải cẩn thận, đừng gây chuyện với Lục Trạch.
tại thời điểm này."
Kiều Huân nắm chặt lòng bàn tay, móng tay cắm vào da thịt, nhưng cô không cảm thấy thấy đau.
Gây chuyện với Lục Trạch?
Cô không biết làm sao, không phải vì cô là lục phu nhân biết điều, mà vì cô không đủ tư cách để làm lớn chuyện lên.
Thân phận người vợ không được yêu chỉ là trên danh nghĩa mà thôi!
Cô nhìn chằm chằm vào màn pháo hoa trên bầu trời, nhẹ nhàng nói: "Có nhiều pháo hoa như vậy, chắc chắn phải tốn rất nhiều tiền!"
Thẩm Thanh không hiểu ý của cô.
Kiều Huân cụp mắt xuống, bắt đầu bấm số của Thư ký Tần.
Đêm khuya, làm phiền người đang trong giác ngủ, luôn là điều khiến người ta khó chịu.
Thư ký Tần ở cùng Lục Trạch đã lâu, hơn nữa cô biết thư kí Tàn không quan tâm đến cô vì cô không được yêu, cho nên sau khi nghe được mục đích của Kiều Huân, giọng điệu của cô rất lạnh lùng và khó chịu.
"lục phu nhân, cô phải đăng kí trước và nhờ Lục Tổng ký thì mới có thể nhận được tờ phiếu."
"Giống như đồ trang sức trên người cô vậy, nó cũng cần phải được đăng ký trước thì mới có thể sử dụng."
"Lục phu nhân, cô có hiểu ý tôi không?"
…
Kiều Huân cúp điện thoại.
Cô cúi đầu xuống, im lặng.
Một lúc sau, cô ngước mắt lên nhìn mình trong tấm kính… rồi khẽ giơ tay lên.
Trên ngón áp út thon thả, cô đeo một chiếc nhẫn cưới kim cương.
Đây là điều duy nhất ở cô ấy mà cô ấy không cần phải xin phép Lục Trạch hoặc đăng ký với thư ký của anh ấy ...!Cô, Lục phu nhân, thật thảm hại làm sao!
Kiều Huân chớp mắt nhìn chiếc nhẫn , thấp giọng nói: “Giúp con tìm người bán chiếc nhẫn !”
Thẩm Thanh sửng sốt: “ Kiều Huân , con điên rồi à?”
Kiều Huân chậm rãi xoay người, trong đại sảnh vắng vẻ vào đêm khuya, bước chân cô sải bước đi thật cô đơn...!Đi được vài bước, Kiều Huân dừng lại, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết nói: "Dì Thẩm, cháu rất tỉnh táo! Cháu chưa bao giờ cảm thấy mình tỉnh táo như lúc này.”
Cô muốn ly hôn với Lục Trạch
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...