Tứ Kỳ âm thầm giơ ngón tay cái lên, chỉ thầm nghĩ: Chủ nhân của mình không chỉ giỏi nấu ăn mà còn giỏi câu cá!Nhìn xem, con cá này lớn đến mức nào?Hiện tại Tứ Kỳ đối với Hạ Cẩn đã sùng bái đến tận cùng, nàng cảm thấy mỗi một món ăn của Hạ Cẩn đều rất đáng ngưỡng mộ.
Huống chi đó là rượu do chính tay người nấu!Hơn nữa, ở kinh thành có rất nhiều loại rượu cực kỳ đắt tiền, giá của Hạ Cẩn có thể coi là 'hợp túi tiền' rồi!Bát Hiền Vương đích thân mang rương rượu và cẩn thận đặt lên xe ngựa, như thể nó chứa một trân bảo chỉ cần chạm vào là có thể vỡ.
.
Thời điểm đi trên đường, năm lần bảy lượt phân phó cho xe ngựa đi chậm một chút, đừng xóc nảy làm hỏng rượu.
Nhìn xe ngựa của Bát Hiền Vương đi xa, Hạ Cẩn đóng cửa đi vào trong sân,, đếm số ngân phiếu ước chừng có mười lăm vạn lượng, nhiều hơn nàng tưởng tượng năm vạn lượng.
Ngẩng đầu nhìn sắc trời, thương yến tổ chức vào buổi chiều, hiện tại cách thời gian thương yến bắt đầu còn sớm, vì thế Hạ Cẩn liền mang theo ngân phiếu đi một chuyến đến Đức Thắng Lâu.
Vừa đến cửa Đức Thắng Lâu liền nhìn thấy một người vạm vỡ, tất cả thực khách trong Đức Thắng Lâu đều chạy ra ngoài.
Tiểu nhị sợ hãi đứng ở cửa không dám bước vào, chưởng quầy nằm trên mặt đất, bị đánh đến không nhẹ.
“Tần Hạo Âu, ngươi còn chưa chịu đi ra? Ta còn tưởng ngươi phải làm rùa đen rút đầu, vẫn luôn muốn trốn ta chứ!” Cao Đại Phú chắp tay sau lưng, vẻ mặt dữ tợn đứng dưới ánh mặt trời.
Tần Hạo Âu từ cầu thang lầu hai bước vào, cau mày nhìn chưởng quầy bị thương.
“Cao lão bản, nếu ta nhớ không lầm thì vẫn còn nửa tháng nữa mới đến thời gian đã thỏa thuận!”Cao lớn phú hừ lạnh một tiếng, quát:"Ta quyết định thời gian trả lại tiền! Bây giờ ta muốn ngươi trả gốc và lãi số tiền ngươi nợ ta!"“Cao lão bản, ngươi đừng quá đáng!” Tần Hạo Âu sắc mặt âm trầm đi xuống.
“Ta đã đủ tận tình tận nghĩa, ngươi cũng không nghĩ lúc trước thời điểm ngươi gặp nạn, là ai cho ngươi bạc mở tiệm cơm, Bây giờ chỉ là yêu cầu ngươi trả nợ, sao lại nói là quá đáng?” Cao Đại Phú hùng hổ doạ người mà nói.
Tần Hạo Âu lại là nở nụ cười, nhìn Cao Đại Phú, nhàn nhạt nói:“Cha ta thiếu ngươi 100 vạn lượng tơ lụa vải vóc hóa bạc cùng tiền phạt, mấy năm nay, ta đã sớm hoàn lại rõ ràng, ngươi nhất quyết muốn ta trả thêm100 vạn tiền lợi tức, được, là cha ta thiếu ngươi, ta trả! Nhưng khi ta còn hai trăm vạn lượng bạc, sau đó ngươi lại nói rằng cha ta nợ ngươi một khoản bồi thường bổ sung vì giá trị hàng hóa tăng lên, được, tôi chấp nhận!"“Nhưng mà! Cao lớn phú, những điều này đều dựa trên lễ phép và đạo đức của ta, Đã nhiều năm như vậy, sổ sách đã được minh bạch từ lâu! Dù có nháo đến quan phủ đi, ngươi cũng không có chỗ tốt đâu!”Thấy Tần Hạo Âu nói chuyện với mình như vậy, Cao Đại Phú rung động dữ tợn, ánh mắt hung ác lên, hạch đào trong tay cũng đẩy nhanh tốc độ, tiết tấu kẽo kẹt kẽo kẹt vang lên.
“Tiểu tử Tần gia, cánh ngươi cứng rồi dám cùng ta kêu gào? Muốn đi quan phủ đúng không, cứ việc đi!”Tần Hạo Âu làm bộ muốn hướng ra ngoài đi đến, Cao Đại Phú liếc nhìn, mấy người đàn ông lực lưỡng vây quanh hắn.
Sau một lúc, Tần Hạo Âu bị đẩy xuống đất.
“Tần gia tiểu tử, hôm nay ta không có ý định tay trắng trở về.
Đây là giấy gán nợ.
Ngươi đóng dấu và ký tên đi!"Hắn ta nháy mắt, đại hán nắm lấy tay Tần Hạo Âu, ấn vào văn kiện chuyển nhượng.
.
“Ta không ký tên, Đức Thắng Lâu sẽ không cho ngươi!” Tần Hạo Âu hô to, lại vì bị mấy cngười vạm vỡ đè lại, căn bản nhúc nhích không được, chỉ có thể tùy ý bọn họ bài bố.
Ngay thời điểm tay sắp bị ấn xuống!“Dừng tay!”Hạ Cẩn bước nhanh đi đến!Tần Hạo Âu mở to mắt, nhìn thấy sư phụ đi tới, liền đỏ mắt.
“Sư phụ……” Trong tiếng la này mang theo chút nức nở!Hạ Cẩn nhíu mày, đồ đệ của mình, chỉ có nàng mới được đánh, sao đến lượt người khác?“Tránh ra cho ta!”Nàng vừa đi vừa nói, sắc mặt âm trầm, hai mắt sắc bén.
Cao Đại Phú thấy Tần Hạo Âu gọi Hạ Cẩn là sư phụ, không khỏi đánh giá Hạ Cẩn, chỉ thấy nàng trắng nõn sạch sẽ, dáng người nhỏ gầy, nhìn tuổi không lớn, khí thế lại không nhỏ!Cao Đại Phú giơ tay, để người buông Tần Hạo Âu ra, hắn là người làm ăn, có chút nhãn lực, hắn nhìn ra được thiếu niên vừa tới này khí chất bất phàm, nghĩ là thiếu gia có chút bối cảnh!“Vị tiểu huynh đệ này tuổi còn trẻ nhưng có thể làm sư phụ của Tần đầu bếp, Chẳng lẽ ngươi là thiếu gia của gia tộc Đông Môn ở Tân Thành sao?" Cao Đại Phú ngập ngừng hỏi.
Tiệm rượu Vạn Thịnh - tửu lầu lớn nhất Yến quốc mở ở Tân thành, 20 năm trước, gia chủ gia tộc Đông Môn đã trở nên nổi tiếng trong giới đầu bếp với món Phật nhảy tường, hoàng đế chư quốc đều mộ danh mà đến cũng viết vài câu thơ, sau đó, gia tộc Đông Môn liền đứng đầu trong giới đầu bếp.
Ở Yến quốc cũng phát triển thế lực của mình, thậm chí ở thương giới có thể cùng nhà giàu số một Yến quốc sóng vai mà đứng.
Phàm là từ gia tộc Đông Môn ra, mỗi một người đều trù nghệ siêu tuyệt, ngự trù trong cung chính là người gia tộc Đông Môn.
Dù thừa tướng gặp được cũng cung kính gọi một tiếng đầu bếp Đông Môn.
Hiện tại, thấy Tần Hạo Âu gọi Hạ Cẩn là sư phụ, hắn tự nhiên liền liên tưởng tới gia tộc Đông Môn, gia tộc khổng lồ lại cường đại!Hạ Cẩn mới xuyên không tới không lâu, cũng không chân chính bước vào giới thương nghiệp, gia tộc Đông Môn nàng tạm thời cũng không có nghe nói qua.
Lúc mới đến kinh thành, Hạ Cẩn không muốn gây chuyện,, có thể sử dụng bạc giải quyết sự tình, liền dùng bạc giải quyết, nàng đem một xấp ngân phiếu đưa cho hắn.
"Đây là đồ nhi của ta nợ ngươi, hiện tại ta sẽ trả một lần cho ngươi! Hơn nữa! Ta cho ngươi thêm ba trăm lượng, cho là tiền thuốc men!”Cao Đại Phú còn chưa kịp phản ứng, Hạ Cẩn đã đá hắn ra ngoài, Cao Đại Phú loạng choạng ngã xuống đất!“Ngươi khi dễ đồ nhi của ta, ta đá ngươi một chân, còn cho ngươi tiền thuốc men, ngươi không lỗ!” Hạ Cẩn nhàn nhạt nói.
“Dám đánh Cao lão bản, muốn chết sao!” Mấy đại hán vây quanh Hạ Cẩn.
Đang thời điểm muốn động thủ, Cao Đại Phú vội vàng hô: “Dừng tay!”Cao Đại Phú đứng lên, trong lòng càng thêm kiên định Hạ Cẩn là người của gia tộc Đông Môn, bằng không nào dám kiêu ngạo như vậy!“Vừa mới rồi đều là hiểu lầm, còn mong công tử không cần cùng tiểu thương nhân như ta chấp nhặt, ngài vừa mới nói cũng không sai, ta còn kiếm lời 300 lượng bạc, không lỗ, không lỗ.
” Nói xong mang theo người đi ra ngoài.
Tới bên ngoài rồi, người bên cạnh chân chó đi lên, hỏi: “Lão gia, mới vừa rồi sao ngài lại buông tha hắn như vậy? Tốt xấu gì cũng đòi bọn hắn mấy trăm vạn tiền thuốc men a!”Cao Đại Phú tát vào mặt hắn, nổi giận quát nói: “Vừa mới cho ba trăm lượng, ngươi không nhìn thấy sao! Hơn nữa, người gia tộc Đông Môn không thể trêu vào, mặc kệ nói như thế nào, bạc đã cầm về, đi thôi!”“Lão gia, thật sự không cần Đức Thắng Lâu nữa à, chúng ta đều chuẩn bị từ lâu rồi mà!” Chó săn đuổi theo.
Cao Đại Phú lại giơ tay tát vào trán chó săn, nổi giận quát nói: “Người nhà Đông Môn, ngươi dám chọc sao!”“Gia tộc Đông Môn?” Hạ Cẩn lẩm bẩm, hai tay khoanh trước ngực đứng ở cửa, hình như bị Cao Đại Phú hiểu lầm….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...