Không Một Gia Đình


*

- Tú ơi, xuống bếp phụ mẹ xíu để mẹ đi ra chợ mua ít hành tây nào- Giọng bà Anh từ dưới bếp vọng lên.

Đáp lại lời của bà là tiếng ‘Dạ’ kéo dài của cô gái từ trên tầng vọng xuống.

- Biết bây giờ mà mấy giờ rồi không Tú, con gái con lứa giống ai thế không biết ?

Tú ngáp ngắn ngáp dài trả lời bà Anh :

- Mới có 9h thôi mà mẹ với lại hôm nay là chủ nhật mà, thoải mái thôi !

- Thế con không nhớ tối qua đã bàn gì với mẹ rồi à ?

Tú bây giờ đã tỉnh táo hơn mới hốt hoảng nói:

- Chết, tối qua con mải xem mấy mẫu bánh rồi đặt muộn quá bây giờ quên mất.

– Tú đập mặt vào gối.

- Haizz, thôi ở nhà đó coi bếp đó cho mẹ để mẹ ra chợ mua đồ.

- Dạ mẹ cứ đi đi, mà mẹ về sớm nha để con đi lấy bánh nữa.

Bà Anh túc tắc lấy cái làn ở trên kệ xuống và bắt đầu đi ra chợ.

Tú uể oải mở chiếc điện thoại lên, nhanh chóng vào đoạn ghi chú nhắc nhở bản thân lát lấy bánh không dở hết mọi chuyện.

Xong xuôi, cô vứt điện thoại sang một bên, vươn vai vài hồi rồi bước vào nhà tắm.

Tú là một người con gái đẹp.

Một người con gái phải nói là vô cùng đẹp, đẹp rất riêng không trộn lẫn.

Y mang nét cổ điển của người con gái đất Hà xưa với mái tóc dài đen óng ả, suông chạm thắt eo.

Khuôn mặt trái xoan với đôi lông mày lá liễu, đôi mắt to tròn sáng hút người nhìn dưới đôi hang mi cong dài.

Tú không phải là một cô gái quá cao ráo như bao cô nàng cùng trang lứa.


Nhưng ở Tú, một vẻ đẹp rất xưa trộn lẫn trong những cái tân thời của thời đại khiến cô trở nên nổi bật, nhanh chóng trở thành mối tình đầu của bao chàng trai trong trường.

Nhưng Tú vốn không phải người quá bận tâm tới những gì diễn ra xung quanh.

Biết bao cuộc thi nhan sắc cấp thành phố lớn nhỏ mơi gọi cô, cô đều một mực từ chối.

Bởi lẽ, điều cô quan tâm nhất là mục tiêu tương lai trước mắt, là làm sao để bước chân vào giảng đường đại học.

Cô nhìn bản than trong gương.

Không biết từ lúc nào, cô đã quen với cuộc sống nơi đây nữa.

Từ cái ngày bố dắt cô về từ cô nhi viện, cuộc sống cô đã hoàn toàn thay đổi.

Không còn dáng vẻ của cô bé 3, 4 tuổi gầy gò đen nhẻm đầu tổ quạ nữa mà giờ đây, cô lớn lên thành một thiếu nữ xinh đẹp.

Tú đánh rang rửa mặt, bối tóc cao lên đỉnh đầu, xuống lầu gặm miếng bánh mì kèm cốc sữa bò trên tay lên phòng học bài.

Trên bàn đã chuẩn bị sách sẵn.

Tú vươn người đẩy rèm, chỉnh lại chậu sen đá bên cửa sổ về đúng vị trí.

Cô rút một cây bút trong hộp, tỉ mỉ đánh dấu vào tờ kế hoạch trong ngày dán trên tường, rồi giở vở bắt đầu học.

Đang còn chăm chú, Tú bất chợt thấy má mình bỗng lạnh toát.

Cô giật mình theo phản xạ hét toáng lên.

- Nói nhỏ thôi chứ con bé ngốc này , nước này.

Một giọng trầm ấm phát ra phía sau lưng cô.

Tú quay người nhìn cậu thanh niên phía sau, khịt mũi:

- Lúc nào cũng thế, cứ làm em giật mình.

Lỡ em đứng tim em chết đi rồi thì sao ?

- Con bé ngốc !

Chàng trai cười nhẹ.

Nắng chiếu qua gương mặt anh.

Mái tóc Lưu ướt sũng nhỏ ròng xuống sống mũi cao vút, thấm đẫm qua chiếc khăn vắt qua cổ.

Lưu áo trắng, tay y trắng gầy cầm chai nước lên nhẹ nhàng đặt lên bàn Tú.

Lưu cốc đầu Tú một cái rồi nhảy lên giường Tú ngồi, chỉnh lại đồng hồ trên tay.

- Đừng có gọi em bằng tên vậy nữa – Tú hơi dỗi

Lưu nhìn Tú tinh quái đánh trống lảng :

- Bố lúc nào về thế? Với lại bánh đâu ?

Tú vặn nắp chai mãi không được nên đưa Lưu vặn rồi tiếp lời:

- Bố tầm 11h mới về kìa, đang còn 2 tiếng chuẩn bị kia mà, thức ăn mẹ cũng đã nấu ăn xong rồi đấy.

– Tú vừa lấy nước uống vừa nói .

- Với lại bánh em cũng chưa đưa lấy -Cô chép miệng.

- Không ấy anh coi bếp để em ra hàng lấy nha, về nhanh thôi.

Tú không quên quay sang nhắc nhở Lưu: “ Với lại, anh đi thể dục về người ướt sũng, đừng ngồi lên giường em thế”.


- Đồ nhỏ nhen – Lưu cười trừ.

Rồi anh cũng nhanh chóng gật đầu đồng ý với em gái.

Tú chạy lên tầng thay quần áo rồi chạy nhanh ra cửa hàng lấy bánh.

Lưu ở trên ban công nhìn theo bóng em gái, cậu không nói gì chỉ lặng lặng quay vào để xuống bếp.

Cậu cầm cuốn tiểu thuyết Tú đang đọc dở gấp nếp bên bàn lên, tiện tay vớ luôn chai nước Tú uống chưa hết, lầm bẩm:

- Gì đây, toàn những sự thật về giải phẫu.

Lưu nhìn xuống cuốn vở Tú viết dở, đặt cuốn tiểu thuyết lên bàn ngay ngắn.

Y gạt cuốn sách của Tú ra một bên và cằn nhằn một mình :

- mấy cái môn học nhạt nhẽo, chẳng có gì hay ho cả !

Lưu xuống tầng, ngồi lên ghế sofa.

Cậu mở điện thoại lên, cẩn thận kéo tủ ra lấy kính và bắt đầu đọc những bài báo về những tên sát nhân, những vụ án đẫm máu...!đối với cậu những cái đó còn hay hơn sách vở hàng trăm lần, sau nhiều lần tìm hiểu cậu đúc kết cho bản than mình 1 câu : “Khác biệt giữa đồ tể và bác sĩ phẫu thuật nằm ở sự chính xác”.

Cậu cũng có một ước mơ là trở bác sĩ như Tú vậy nhưng cả 2 đều có một định hướng khác cho cái nghành của mình.

Tú muốn làm bác sĩ vì cô muốn cưu mang những em nhỏ ốm yếu và bị bỏ rơi, Lưu có thể lập dị hơn - muốn làm bác sĩ vì thích được mổ xẻ một ai đó ra để có thể nghiên cứu.

Tuy là 2 hướng khác nhau nhưng họ vẫn muốn cứu người.

RẦM !!

Tiếng đập bàn xé toát không khí tĩnh im ắng trong phòng khách.

Bà Anh đi chợ về, treo nón trên giá ngòi cửa.

Mồ hôi nhễ nhại chảy ròng xuống cổ, bà vừa cất dép vừa cằn nhằn thời tiết Hà Nội oi bức mấy ngày nay.

- Suốt ngày cứ cắm mặt vào điện thoại, cất máy phụ mẹ mày cắt hành tây để mẹ vào nấu ăn nhanh.

Bà Anh nhìn sang Lưu đang ngơ ngác nhìn.

Lưu nhanh chóng tươi cười và nói :

- Chủ nhật mà mẹ, thoải mái đi nào

- Mày lại như con Tú rồi đó – Bà Anh phẩy tay ngao ngán.

- Thôi nào mẫu hậu, mời Người nấu ăn để nhi thần giúp nào.

Lưu tắt máy đứng dậy và lăn vào bếp với mẹ.


Hai mẹ con họ vừa làm vừa hỏi chuyện nhau, Lưu bắt chuyện trước :

- Đây là sinh nhật 47 của bố nhở, nhanh nhỉ, mới hôm nào đây mà.

- Ông cụ già hôm nay cũng biết phát ngôn kiểu đó sao – Bà Anh cười rõ tiếng.

- Con khi nào mà chả tâm lý vậy trời.

Bà Anh chuyển chủ đề với Lưu:

- Dạo này học hành sao nói mẹ coi nào.

Tay mẹ vẫn thoăn thoắt xắt thịt bên thớt, vừa lấy gia vị vừa chăm chú lắng nghe cậu con trai nói.

Lưu nhăn mặt trả lời:

- Nó chả có gì hay ho cả, học vừa thooiiiii mẹ ưi
- May không bằng con Tú rồi, ngày nào e nó cũng học mà mày chỉ suốt ngày điện thoại và lại ocnf đọc mấy cái chả ra gì nữa

Chỉ đợi mẹ nói đến đó Lưu nói lại ngay :

- Ui con đọc mấy cái đó để có thể thành pháp y đó, nhìn cảnh thật với đọc mấy cái đó 1 cách chân thực cho ta biết nhiều mà, hihi

Đúng lúc đó Tú cầm chiếc bánh về đến nhà thì bà Anh đã nói:

-Cục vàng cục bạc của mẹ về rồi – bà Anh liếc đểu và quay sang Lưu cười khiêu khích.

Tú không hiểu sao mẹ cô lại nói vậy nhưng thấy mẹ và anh cười cô cũng cười theo và bắt đầu vào bếp.

- Để con giúp nữa.

Tú nhanh nhẹn mở bọc rau bà Anh để trên bàn.

- Nhà mình hôm nay ăn lẩu luôn ạ ? – Cô tươi cười quay vào hỏi mẹ.

*




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận