Vô Hoa ở nhà chẻ củi, nàng dạy hắn nấu cơm. Ban đầu, nhà bếp khói bụi mù mịt, chỉ nghe giọng Tử Linh la oai oải “Ngươi muốn đốt nhà ta hả? Ít củi thôi…á, cơm…cơm…ngươi để nước nhiều quá…muốn ăn cháo hả?”.
Vô Hoa hít thật sâu, nghiến răng nghe nàng sai bảo. Nhịn…ta nhịn.
Tử Linh mỗi ngày sáng sớm đều vào rừng hái thảo dược, sau đó đem ra chợ bán. Mua về một ít thức ăn. Có khi nàng may mắn, đào được vài cây nhân sâm, lại đổi về được ít thịt.
Có khi nàng lại hứng thú hỏi chuyện của Vô Hoa. Nhưng từ đầu đến cuối cũng chỉ nghe giọng của nàng, còn hắn đôi lúc lại gật đầu phụ họa.
Một hôm ăn cơm xong nàng lôi hắn nằm lên ghế dài, miệng cười tươi “nằm đây, ta thoa thuốc cho ngươi”.
Nói xong lấy trong tay áo ra cái lọ nhỏ, dùng khăn tay thấm thuốc trong lọ, nhẹ nhàng thoa lên vết sẹo của hắn, tỉ mỉ từng chút một.
Mỗi ngày, Vô Hoa nấu cơm sẵn, chờ đến giờ, nghe tiếng mở cửa, người kia mệt nhọc nhưng lại cười nói “Ta về rồi”.
Đợi nàng rửa tay, sau đó cùng dùng cơm. Buổi tối lại ngồi bên cạnh nàng, để nàng nằm trên đùi hắn, kể về những chuyện ban ngày nàng gặp.
Điều là những chuyện linh tinh, nhưng nàng thích kể, hắn cũng nguyện ý nghe.
Có hôm Tử Linh ra ngoài hái thảo dược, đến trời chiều vẫn chưa thấy nàng về, bên ngoài trời bắt đầu mưa. Vô Hoa lo lắng nhanh chóng chạy về phía bìa rừng.
Hắn quả thực, có một chút lo lắng.
Hắn không gọi tên nàng được, trong màn mưa, tầm mắt cũng mờ mịt, chỉ có thể liều mạng đi tìm, khoảnh khắc này hắn cảm thấy, pháp lực vô cùng tốt, ít nhất, hắn có thể vừa nhìn sẽ biết nàng ở đâu, cũng có thể nhấc tay một cái, đưa nàng trở về an toàn.
Vô Hoa run rẩy, vỗ đầu mình mấy cái, cố nhớ lại một cái khẩu quyết nào đó, đầu hắn bắt đầu nóng lên, cuối cùng, hơn hai khắc, hắn lầm bầm trong miệng, một ảo ảnh mở ra trước mắt, mấy quang cảnh vụt qua, hắn thấy Tử Linh ngồi dưới một mõm đá, nép mình co ro, dưới chân nàng, chảy không ít máu. Ảo ảnh nhanh chóng biến mất, Vô Hoa dựa theo những ảo ảnh vừa rồi, dùng hết sức bình sinh hắn có, chạy đi tìm nàng.
Tử Linh thấy bóng người trong màn mưa, có chút quen thuộc, đến khi nhìn thấy rõ hắn, nước mắt nhịn không được mà chảy xuống. Hắn vừa ngồi xuống, Tử Linh liền nhào vào lòng hắn.
Vô Hoa có chút ngây người, bàn tay cứng ngắc đặt trên lưng nàng, khẽ vỗ như muốn nói “Không sợ, có ta ở đây”.
Lần đầu tiên trong suốt mười tám năm qua, Tử Linh nguyện tin tưởng một người như thế, ở bên cạnh hắn, có thể yếu đuối, có thể làm nũng, có thể tùy ý mà khóc.
Người ấy đội mưa đi tìm nàng, cả người ướt sủng chạy về phía nàng.
Lúc trở về, sau khi thay quần áo khô, Vô Hoa giúp nàng băng bó vết thương. Một mực cẩn thận, nhưng Tử Linh lại muốn mè nheo một chút, hắn vừa chạm vào, nàng liền mím môi, nhăn mặt la đau, tay của Vô Hoa khẽ ngưng, không dám cử động, lực đạo lại giảm một chút, sau khi băng bó xong, Tử Linh mơ hồ kêu đau khàn cả cổ.
Ánh mắt Vô Hoa dừng một chút trên mặt nàng, có chút ý cười, tựa như muốn nói “Ai bảo ngươi làm quá lên”.
Đêm đó, Vô Hoa đang ngủ bỗng bị nàng gọi dậy.
Người kia nước mắt chảy dài, một mặt đáng thương nhìn hắn “Ngươi…có thể qua đây ngủ không? Ta sợ”.
Mắt hắn giật giật mấy cái, cũng không thể mở miệng. Tử Linh không thấy hắn có ý định đi qua, lại bắt đầu thút thít “Ta sợ…thật sự sợ mà…hix”.
Vô Hoa đập trán mấy cái, ôm chăn leo lên giường nàng, thật thì, hắn cũng…muốn thế này.
Tử Linh nhoẻn miệng cười, ôm lấy cánh tay hắn, cả người dán sát vào hắn, bình yên nhắm mắt ngủ.
Trong bóng đêm, khóe miệng của người kia tự động giương lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...