Giữa năm 2010, giá phòng đột nhiên tăng điên cuồng không ngừng. Từ tháng 4, sau khi ‘Chính sách mở rộng hạn mua’ có hiệu lực, Tần Thẩm bắt đầu bán bảy căn hộ ở làng Olympic và hai căn ở Bắc Kinh.
Giá cao kinh người.
Anh đều chọn bán vào lúc giá cao nhất, cuối cùng chia đều tầm bốn vạn một mét bán ra.
Lục Chân Nghi cảm thấy quả thật là điên rồi.
Những căn hộ này đều là cô và anh mua, giá căn hộ ở làng Olympic khi mua đều chưa tới năm mươi vạn một căn, ở Bắc Kinh cũng chưa tới trăm vạn, hiện giờ bán ra lại đều hơn ba trăm vạn.
Chín căn hộ, gần ba mươi triệu.
Mặc dù ba mơi triệu đối với nhà giàu không đáng là gì nhưng đối với người làm công ăn lương mà nói… Lục Chân Nghi tính thử. Thu nhập một tháng của cô là một vạn rưỡi, ba mươi triệu phải không ăn không uống kiếm trong 160-170 năm!
Mà Tần Thẩm lại chọn trả góp, mỗi căn hộ mới trả có một hai chục ngàn, tổng cộng chưa tới hai trăm vạn. Lời không biết bao nhiêu lần!
Tối ăn mừng, Tần Thẩm mỉm cười nhìn cô, ánh mắt dịu dàng như nước.
“Nói đi, em muốn cái gì nào?” Tần Thẩm mỉm cười nói, Lục Chân Nghi nhìn kiểu gì cũng thấy trong nụ cười này mang theo đắc ý.
Cô giận dỗi liếc anh, nhưng trong đôi mắt chứa đầy đắc ý của Tần Thẩm ánh mắt hờn dỗi ấy lại chẳng khác nào quyến rũ.
Quả nhiên tiền tuy không phải vạn năng nhưng trong thời hòa bình gần như là vạn năng. Trong lòng anh lặng lẽ nghĩ. Nhưng anh thực sự không ngại cô yêu tiền, dù sao đó cũng là thói thường của con người.
Anh liếc qua vòng phỉ thúy trên cổ tay Lục Chân Nghi, “Phỉ thúy tăng giá rồi?”
“Đúng vậy.” Lục Chân Nghi sờ lên vòng ngọc cao băng hoa xanh lam trên cổ tay. Vòng tay trong suốt xinh đẹp này cô mua sau khi trang hoàng lại nhà còn thừa hơn hai vạn. Cô rất thích ngọc trong, luôn ước mơ mua được ngọc cao băng, đặc biệt là ngọc cao băng xanh lục, nhưng vì không đủ khả năng, nên đành mua cao băng xanh lam. Vòng ngọc của cô tuy màu không sáng lắm, nhưng vân hoa như hiện trong nước, nhìn vẫn rất đẹp.
“Vòng tay này hiện giờ phải tám đến mười vạn.” Cô đưa tay ra cho Tần Thẩm nhìn, giọng điệu đắc ý.
Trong lòng Tần Thẩm chua xót. Khi đó Lục Chân Nghi cũng thích phỉ thúy, mặc dù chỉ là sở thích không chuyên, lượn qua mấy diễn đàn phỉ thúy, nhưng cô quả thật rất am hiểu về phỉ thúy. Cô vẫn luôn muốn có một chiếc vòng tay nhưng vì thuê nhà, nuôi xe, nuôi con… Rõ ràng thu nhập rất cao nhưng một cái vòng tay hai ba vạn cũng không nỡ mua.
[Chú thích: Trong số các loại ngọc phỉ thúy, cao nhất gọi là cao băng.]
Còn nữa, từ sau khi lấy anh, ngay cả thẩm mỹ viện cô cũng không dám đi.
Quần áo đều mua trên taobao, không bao giờ dám mua của hãng nổi tiếng nữa.
Trong tất cả bạn học, đồng nghiệp của cô, cô gần như là người thiếu thốn nhất.
Có đôi khi cô không chịu nổi cũng sẽ phàn nàn, nhưng kỳ thật cũng không nhiều lắm.
Là chính bản thân anh tự tạo áp lực cho mình, anh không chịu được sự thật mình là gánh nặng của cô. Anh không chỉ một lần nghĩ, chỉ cần cô không chọn anh, không nói gả nhà giàu, tùy tiện tìm người môn đương hộ đối cũng không đến nỗi này.
Sau khi lấy nhau, Lục Chân Nghi không cho anh đi hát nữa. Anh buộc mình tìm một công việc bình thường hai ba ngàn một tháng, Lục Chân Nghi cũng không hài lòng, luôn muốn lên kế hoạch cho anh một con đường tốt hơn. Nhưng trong xã hội cơ hội cho một người trẻ tuổi, bằng cấp không cao không nhiều. Sau khi cô mua nhà và xe, lập tức bị áp lực vay đè nặng, không có tiền vốn gây dựng sự nghiệp.
Kỳ tích có đôi khi chỉ xuất hiện trong là tiểu thuyết mà thôi.
Sau đó con trai họ ra đời, tình huống càng xấu hơn. Anh không cha không mẹ, còn cha mẹ cô lại không đồng ý chuyện của hai người, không những thế họ đều đã có gia đình riêng, thế nên không ai giúp chăm con. Mời bảo mẫu đã bằng một tháng tiền lương của anh, không những đắt mà còn không đáng tin.
Cô chỉ nghỉ sinh bốn tháng đã phải đi làm, anh từ chức ở nhà chăm con, nấu cơm cho cô.
Khi đó, hai người bọn họ đều gắt gỏng dễ giận, không ngừng cãi vã.
Tiếp theo, thằng bé đến tuổi đi nhà trẻ, cô tìm được nguồn hàng tốt cho Tần Thẩm mở shop trên taobao, thu nhập không tệ lắm. Anh tiết kiệm được mấy vạn quyết định mua cho cô chiếc vòng, nhưng mà vòng tay cô thích lúc ấy đã tăng từ hai ba vạn lên mười mấy hai mươi vạn rồi.
Lại sau đó… Trong một đêm, tất cả đều thay đổi.
“Mua cái tốt hơn nữa nhé? Cao băng xanh lục được không?” Tần Thẩm nói.
Lục Chân Nghi nhíu mày, “Quá đắt. Mua hoa thanh vân sóng tốt hơn, hoặc không mua hẳn ngọc bích, hơn có một hai vạn. Gần đây em lại muốn mua chút đồ trang sức khảm đá quý màu.” Lục Chân Nghi trước giờ cũng không tự bạc đãi mình, nhưng cô cũng sẽ không tiêu xài hoang phí, không những thế cô mua đồ còn thường được giá rẻ.
Cô không phải con nhà giàu, cũng không có thói quen vung tiền như rác của con nhà giàu, tiêu chí của cô là tính toán hợp lý.
Tần Thẩm dứt khoát ngày hôm sau chuyển vào thẻ cô năm trăm vạn, nói: “Em xem rồi mua đi, hôm nhận giấy chứng nhận anh còn chưa đưa tiền chi phí trong nhà cho em.”
Lục Chân Nghi mua chút đồ trang sức mình thích, sau đó định xin nghỉ dài hạn đi nghỉ đông, hỏi Tần Thẩm thích đi đâu.
Tần Thẩm không trả lời, anh trầm ngâm một lúc rồi hỏi Lục Chân Nghi: “Nếu như, anh nói là nếu như hơn hai năm nữa thế giới này sẽ tận thế, trước tận thế em muốn làm gì?”
Lục Chân Nghi đang chơi trò chơi, lười biếng đứng dậy. Cô mặc một chiếc áo phông lớn màu xanh biển hoa văn sặc sỡ, quần ngố màu vàng đậm, tóc uốn xoăn không dài không ngắn màu đỏ rượu nhạt xõa trên bờ vai trắng nõn có vẻ vô cùng thoải mái.
Nghe Tần Thẩm hỏi vậy cô không nhịn được bật cười, liếc anh trêu chọc: “Thật trẻ con.” Sau đó ngồi lên ghế sofa, hai tay chống cằm bắt đầu mơ mộng: “Tận thế à. Em sẽ đi hết những nơi muốn đi, chụp lại hết kiệt tác của văn minh nhân loại… Đúng rồi, phải cố thu thập thật nhiều sách điện tử… Còn có hạt giống, sưu tập hạt giống của tất cả các loại cây.”
Tần Thẩm thấy cô vừa nói anh trẻ con vừa nghiêm túc tính toán, bộ dáng rất đáng yêu. Lại thấy những lời cô nói hoàn toàn trái ngược với dự đoán của mình liền cười nói: “Em sẽ không chuẩn bị căn cứ chắc chắn, dự trữ lương thực, đồ đạc, súng ống đạn dược à?”
Lục Chân Nghi lườm anh một cái: “Em nói là mong ước, những cái anh nói đâu phải mong ước.” Lại hỏi: “Anh thì sao?”
Tần Thẩm giống như lần đầu tiên nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, mãi sau mới đáp: “Anh muốn đi du học.”
Lục Chân Nghi dứt khoát xin nghỉ kết hôn cộng thêm nghỉ đông, cộng cả chủ nhật, tổng cộng có gần ba tuần phép. Hai người đi châu Âu, chụp rất nhiều ảnh dù Lục Chân Nghi đi du lịch vốn không hay chụp ảnh.
Đi chơi xong về nước, ngày hôm sau Tần Thẩm nói với cô rằng anh muốn sang Pháp học ủ rượu và làm bánh kem, định đầu năm 2012 sẽ về. Tính ra là đi gần hai năm.
Chính ra đây cũng không thực sự coi như du học, không cần thi ngoại ngữ và nhập học, giống đi trao đổi hơn.
Tân hôn chưa tới một năm đã chia xa, là phụ nữ bình thường ai mà chịu được.
Nhưng Lục Chân Nghi lại yên lặng đồng ý.
Cô biết rõ mình và Tần Thẩm không được coi là vợ chồng bình thường, vấn đề giữa bọn họ rất lớn, cô muốn giải quyết cũng không giải quyết nổi. Ngoại trừ nhất thời xúc động kết hôn, vấn đề giữa bọn họ cũng nặng nề không khác gì các cặp đôi bình thường.
Vì vậy, tháng 9 năm 2010, Tần Thẩm một mình lên máy bay đi Paris, sau đó chuyển chuyến bay tới nơi khác. Anh muốn tới Bordeaux, Alsace và Brittany. Lục Chân Nghi lái xe đưa anh ra sân bay.
Anh muốn để lại cho cô một khoản tiền nhưng cô cự tuyệt. Cô nói: “Năm trăm vạn lần trước em tiêu còn chưa đến hai mươi vạn, vậy là đủ rồi.”
Lục Chân Nghi nhìn anh lên máy bay cũng không khóc. Cô bình tĩnh tự mình lái xe về nhà, trở lại cái ổ nhỏ, nằm vật xuống giường, nhẹ nhàng thở một hơi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...