Không Lối Thoát (Vị Sinh)

Tần Thẩm nghe thấy tiếng hét của cô lập tức chạy vào, nhìn thấy dị trạng của chú chó nhỏ màu đen kia, con ngươi co lại.

Anh đi tới nhấc Đồng Đồng lên, Đồng Đồng mềm nhũn trên tay anh giống như một món đồ chơi bằng bông.

“Anh làm gì vậy?” Lục Chân Nghi kinh ngạc nói.

Đôi mắt phượng của Tần Thẩm liếc cô một dạng cái nhưng không trả lời, dường như đang cân nhắc, sau đó liền xách chú chó lên như xách xác chuột chết, cánh tay cũng phải duỗi ra xa, đi ra phòng khách.

Lục Chân Nghi vội vàng đi theo.

Thẩm Hoành Hoan dường như đã khá hơn, dựa vào sofa, quấn chăn ăn cháo.

Nhìn thấy Tần Thẩm đi ra, anh ta cũng rất kinh ngạc, nhìn Tần Thẩm không nói gì.

Tần Thẩm đi đến trước lồng chim, mở cửa lồng thả con chim đầu rìu, cũng lấy cả thức ăn và nước uống ra, sau đó gỡ cả thanh ngang, bỏ Đồng Đồng vào.

Lục Chân Nghi mím chặt môi, cô biết Tần Thẩm hành động như vậy thì sợ là Đồng Đồng biến dị rồi, anh muốn nhốt nó vào trong lồng.

Cô lấy tấm đệm trên ổ chó nhét vào lồng chim cho Đồng Đồng nằm, đưa tay vào xoa cái đầu nhỏ của nó.

Đồng Đồng cố gắng mở mắt ra nhìn cô một cái, đôi mắt đen láy đã trở nên vẩn đục, nó nghiêng đầu nhẹ nhàng liếm liếm tay Lục Chân Nghi. Hành động tưởng như đơn giản ấy dường như đã tiêu hao hết sức lực của nó.

Nước mắt của Lục Chân Nghi chỉ chực rơi xuống.

Tần Thẩm kéo cô ra, không nói lời nào, khóa lồng chim lại.

“Cạch” một tiếng, giống nhau cắt đứt hi vọng của Đồng Đồng.

Chim đầu rìu bên cạnh khẽ kêu một tiếng du dương, Lục Chân Nghi phát hiện nó gần như đã hoàn toàn hồi phục, hơn nữa lại không có bất kỳ dị biến nào.

Tần Thẩm xoay người đi ra ngoài kiểm tra tường rào, cửa chính, còn có cửa sổ, sau đó nhấn một cái nút. Mọi người liền nhìn thấy một tấm lưới thép gai nâng lên bao trọn toàn bộ nóc sân và nhà, ai cũng trợn mắt há hốc mồm ngẩn ra nhìn.


“Anh… Biện pháp phòng trộm này không phải quá trâu bò sao?” Tiểu Vũ đang chăm sóc Ngô Tĩnh San cũng từ cửa sổ thò đầu ra nói.

Lục Chân Nghi ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la bị lưới sắt bao trùm.

Giống như lồng nhốt chim dữ trong vườn thú.

Là để đề phòng quái vật biết bay sao?

Cô chỉ cảm thấy trong lòng càng thêm nặng nề.

Tần Thẩm quay vào, nói với mọi người: “Nếu chó đã bắt đầu biến dị thì người cũng sẽ bắt đầu phát bệnh, chúng ta phải cẩn thận một chút, tận thế chắc chắn không đơn giản chỉ có động đất thôi đâu.”

Thẩm Hoành hoan khiếp sợ ngẩng đầu nhìn anh: “Lão đại, cậu sẽ không cho là còn có zombie đấy chứ?”

Tiểu Vũ cũng nhìn anh bằng ánh mắt ‘Anh xem quá nhiều phim tận thế à?’.

Tần Thẩm chỉ lạnh nhạt nói: “Lo trước khỏi hoạ.”

Buổi tối tất cả mọi người đi ngủ, Ngô Tĩnh San đã hạ sốt một chút, nhưng vẫn mê man không tỉnh, Thẩm Hoành hoan đã khá hơn. Lục Chân Nghi từ sau bữa tối vẫn lo lắng ở bên Đồng Đồng, thử mớm nước và thức ăn cho nó.

Tận mắt thấy nó từ một chú chó nhỏ cỡ bàn tay biến thành một cục lông lớn như bây giờ, cùng nhau trải qua bao năm tháng… Những lần nó làm nũng, những lần nó chạy ra đón cô khi cô đi làm về, những lần nó khẽ liếm cô… Đều đã in sâu trong lòng cô.

Cô vùi mặt vào lòng bàn tay.

Elsa từ phòng ngủ chạy đến, nhảy lên đùi cô, đôi mắt đen như thủy tinh bình tĩnh nhìn mẹ mình trong lồng.

Lục Chân Nghi nhẹ nhàng vuốt lưng nó.

“Đồng Đồng, kiên cường lên.” Cách lồng sắt cô khẽ nói.


Buổi tối không có máy vi tính và internet dù cho có người nói chuyện cùng vẫn sẽ buồn ngủ, nhưng hơn mười một giờ tiếng kêu chói tai từ trong lồng lập tức khiến Lục Chân Nghi bừng tỉnh.

Thân thể Đồng Đồng to lên nhanh chóng, chỉ chớp mắt đã to bằng một con Westie, căng đầy cả lồng chim. Hai mắt nó đỏ lừ, giãy giụa, khuôn mặt nhỏ đáng yêu trở nên dữ tợn.

Hai cái chân mới mọc đã dài bằng bốn cái chân thường.

Nó hung dữ cào lồng sắt, muốn thoát ra, mõm phát ra tiếng sủa kỳ quái.

Đồng Đồng không những hình thể nhỏ mà tiếng sủa cũng nhỏ. Mỗi lần có người lạ tới nó luôn kêu ‘grù grù’. Lục Chân Nghi thường hay ôm nó, cười: “Cho dù mày màu đen cũng đừng cosplay quạ đen thế nhé.”

Giờ tiếng sủa hoàn toàn thay đổi, rất to, nhưng lại không giống chó sủa mà giống tiếng ‘Tòng tòng’.

Thật quỷ dị!

Lục Chân Nghi đứng dậy, khẽ gọi: “Đồng Đồng?”

Quái vật trong lồng hiển nhiên hoàn toàn không nhận ra cô. Trong đôi mắt đỏ chỉ còn khát máu độc ác.

Tần Thẩm đứng bên cạnh cô, đột nhiên che mắt cô lại.

Sau đó cô chợt nghe thấy tiếng súng gần ngay bên cạnh, một tiếng rít chói tai.

Trong đầu cô như có tiếng nổ, gần như tức giận mà hất cánh tay đang che mắt mình ra.

“Không cần che mắt em!” Cô lạnh lùng nói: “Em không phải là trẻ con cũng không phải loại phụ nữ yếu ớt cái gì cũng phải dựa vào anh. Em có thể tự mình đối mặt!”

“Đây là chó của anh.” Tần Thẩm bình tĩnh nói: “Không cần đau lòng vì nó, em đi nghỉ đi, để anh xử lý.”

Thẩm Hoành Hoan và Tiểu Vũ đã bị cảnh tượng trước mặt làm cho ngây người, thậm chí quên hỏi Tần Thẩm tại sao lại có súng.


Lục Chân Nghi đứng cứng đờ, Elsa ở bên cạnh chân cô rên rỉ nghẹn ngào. Cô im lặng đợi cơn đau như nghẹt thở đi qua mới cười lạnh một tiếng, đi đến trước lồng sắt.

Bắn rất chuẩn, một phát trúng đầu, óc màu trắng cùng máu đỏ tươi từ vết thương chảy ra.

Đôi mắt đỏ như máu vẫn mở trừng trừng.

Thi thể trong lồng là quái vật, không phải Đồng Đồng của cô.

Dù cho chết cũng không biến trở về bộ dáng lanh lợi đáng yêu khi xưa.

Hiện giờ cô không thể làm được gì.

Cô mệt mỏi quá, mệt mỏi quá, cô muốn ngủ một giấc.

Chờ sáng mai, sáng mai cô sẽ giải quyết tất cả, cô sẽ chuẩn bị vải sạch, bọc lấy nó, thiêu nó, để nó an nghỉ…

Còn bây giờ cô không thể, không thể…

Nhưng sáng mai thân thể nhỏ nhắn của nó sẽ không còn mềm mại nữa mà trở nên cứng còng… Cô sẽ không chịu nổi.

Điều này làm đôi mắt cạn khô đã lâu nóng lên.

Lục Chân Nghi đột ngột xoay người, bước nhanh về phòng mới để cho nước mắt chảy xuống.

Cô ngã xuống giường, vùi mặt vào đệm.

Một lát sau Tần Thẩm mới trở về phòng, anh bước đi bình tĩnh lại hơi mệt mỏi.

“Được rồi.” Anh khẽ vuốt lưng cô: “Anh đã xử lý xong rồi. Đó là chó của anh, chó của em là Elsa, bây giờ nó vẫn còn rất khỏe mạnh, nó rất cần em, chăm sóc tốt cho nó mới là chuyện quan trọng nhất.”

Lục Chân Nghi hất tay anh ra, từ trong chăn phát ra tiếng buồn bã: “Anh đã sớm biết đúng không?”

Tần Thẩm không đáp.


Lục Chân Nghi ngồi dậy ngẩng đầu nhìn anh: “Anh đã sớm biết sẽ có một ngày Đồng Đồng biến thành quái thú? Cho nên anh không để cho em nuôi?”

Tần Thẩm tiếp tục im lặng một lát mới nói: “Lúc ra nước ngoài anh vốn định tặng nó cho người khác nhưng em không chịu.”

Lục Chân Nghi nhìn anh chằm chằm, chậm rãi nói: “Vậy anh vì Elsa mới mua Đồng Đồng? Anh cũng biết tương lai nó sẽ trở nên lợi hại?”

Tần Thẩm không nói gì.

Lục Chân Nghi cười cay đắng: “Còn gì mà em không biết không? Kế tiếp là ai? Ngô Tĩnh San? Người ngã bệnh cũng sẽ biến dị đúng không?” Cô khóc.

Tần Thẩm giơ tay tát cô một cái, lạnh lùng nói: “Em thế này là sao hả? Em có biết bây giờ là lúc nào rồi không? Chỉ một con chó em đã thành ra thế này, tương lai phải làm sao?”

Anh không đánh mạnh, chỉ lướt qua gò má cô, nhưng Lục Chân Nghi cả đời chưa bị ai đánh bao giờ. Cô sững sờ nhìn anh, nhưng lại không tức giận, chỉ vừa khóc vừa cười, nói: “Đây là tận thế, anh cần gì phải như thế? … Anh có biết hay không em vốn không thích ứng được với tận thế như thế này… Chi bằng giống những người đã chết ngay từ đầu, bọn họ còn hạnh phúc một chút…”

Tần Thẩm gần như nổi khùng nắm cổ áo cô, “Dựa vào cái gì mà em dám nói như vậy? Em chỉ có một mình sao? Em có biết mình có thể sống sót là may mắn đến mức nào không? Nếu em chết bố mẹ em phải làm sao? Anh… Phải làm sao?” Anh mím chặt môi, trong mắt tràn ngập tức giận nhìn cô chằm chằm.

“… Không phải em tự xưng tự mình thông minh dũng cảm lắm sao? Nghe đây, Lục Chân Nghi, tốt nhất em hãy kiên cường lên, đừng để anh nhìn thấy em vô dụng như thế này!”

Lục Chân Nghi sững sờ nhìn anh, cuối cùng lau khô nước mắt. Đi ra ngoài nhìn thấy thi thể Đồng Đồng đã được dọn sạch. Cô nhìn chằm chằm vào lồng sắt một lúc lâu sau đó yên lặng đi cho chim đầu rìu và Elsa ăn, rồi lại đi thăm Ngô Tĩnh San đang mê man.

Tiểu Vũ an ủi cô: “Đừng quá đau lòng.” Nhưng anh ta cũng không biết nói gì hơn, bởi vì anh ta còn đang buồn rầu hơn cả Lục Chân Nghi. Ngô Tĩnh San sốt càng ngày càng cao, còn mê man mãi không tỉnh.

“Không biết có thể tìm được bệnh viện còn mở không…” Tiểu Vũ lo lắng nói.

Đêm đó Tần Thẩm ôm Lục Chân Nghi vào lòng, vuốt ve mái tóc dài của cô, “Mặt đau không? Anh xin lỗi, anh biết em vẫn luôn coi Đồng Đồng là người thân…”

Lục Chân Nghi nằm trong lòng anh nức nở.

Tần Thẩm thở dài, khẽ nói: “Khóc đi, khóc xong ngày mai chúng ta phải đối mặt với hiện thực đáng sợ… Anh xin lỗi, anh cũng muốn bảo vệ em, để em không phải lo nghĩ gì. Đáng tiếc hiện giờ anh chưa thể làm được, anh cần ngươi kiên cường, cùng anh kề vai chiến đấu… Anh xin lỗi.” Môi anh nhẹ nhàng hôn lên tóc cô.

Lục Chân Nghi nhớ tới trong giấc mộng xuân kia, anh đắc chí nói: “Từ nay về sau em chỉ có thể dựa vào sự bảo vệ của anh, làm người phụ nữ của anh, ỷ lại anh…”

Không giống trong hiện thực.

Sau đó cô túm chặt vạt áo của anh chìm vào giấc ngủ. Đáng tiếc giấc ngủ mệt mỏi bi thương tràn ngập bất an cũng không kéo dài lâu. Tất cả mọi người trong nhà đều bị tiếng động ầm ĩ kinh khủng bên ngoài đánh thức.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui