Lý Tư Lam liều cả mạng sống để bỏ trốn, nhưng cuối cùng lại bị bắt và bị Cố Lăng chuốc xuân dược giao triền đến dục tiên dục tử rồi ngất đi.
Cậu hôn mê ba ngày thì tỉnh lại, đảo mắt nhìn quanh vẫn là căn phòng cũ, cậu chợt nhận ra mình không bao giờ thoát được bàn tay hắn, dù có ngoặc cường bao nhiêu thì cuối cùng vẫn là nằm ở đây, mặc cho hắn chà đạp. Có lẽ lần này Lý Tư Lam thật sự tuyệt vọng.
Cố Lăng, anh đúng là sứ giả địa ngục, bây giờ tôi có chết cũng sợ xuống dưới lại gặp anh. Anh có biết rằng tôi đã từng động tâm trước anh, từng muốn ở bên anh. Còn anh thì sao? Hoan hỉ với người khác trước mắt tôi, giam cầm tôi, nhục mạ tôi.
Cố Lăng, tôi nói cho anh biết, cảm giác tội lỗi của tôi đối với anh đã từ lâu bị chính sự tàn bạo đó nhấn chìm rồi. Bây giờ đối với anh, tôi chỉ còn thấy hận, mãi mãi chỉ có hận!
Được rồi, trò chơi chó má này tôi không muốn chơi nữa, từ giờ anh cứ việc thoải mái bức bách tôi, giam cầm cũng được, cường bạo cũng được, tôi chịu!
Hắc Tử? À, Hắc Tử chết rồi!
Thật đáng thương...
Thật xin lỗi, Hắc Tử!...
... Nhưng tao cũng muốn được giống mày!
Cũng thật nực cười đi ha ha...
"Ha ha...", Lý Tư Lam đột nhiên cười lớn, nước mắt chẳng biết thế nào lại tự nguyện tuôn ra.
Cố Lăng đã lặng lẽ ngồi nhìn cậu từ lâu, khoảnh khắc cậu cười, hắn liền lên tiếng: "Lam, em tỉnh rồi!".
Giọng hắn trầm bình nhưng nội tâm lại phi thường bất ổn, đặc biệt là bộ dạng như khóc như cười của cậu lúc này càng khiến tâm trí hắn lao đao.
Ban đầu, vốn dĩ hắn thật sự hận vì cậu cả gan nghĩ đến chuyện muốn trốn đi, từ đó mới có chuyện hắn mặc cậu van xin tha lỗi mà nhẫn tâm cường bạo, dày vò.
Nhưng dần hắn nhận ra, cậu dù muốn dù không vẫn thật sự là một phương thuốc độc, tuy nguy hiểm nhưng không thể dứt ra, hắn thật sự yêu cậu nhiều hơn hận.
Trớ trêu thay, khi hắn vừa nhận ra thì Lý Tư Lam vừa chết tâm, cậu đối với hắn căn bản chỉ còn sự căm hận. Khi đấy, Lý Tư Lam cũng chẳng còn khóc lóc van xin nữa, mà thay vào đó là ánh mắt nguyền rủa dành cho hắn.
Thế rồi mỗi ngày hắn lại ra sức khuất phục cậu, mục đích chỉ có thể là khiến cậu không dám nghĩ đến chuyện trốn thoát nữa. Nhưng tình hình mỗi lúc càng trầm trọng hơn là cậu tìm cách tự sát, cậu thật sự quá ngoặc cường rồi, mặc sự uy hiếp của hắn, cậu vẫn muốn tự thác.
Hôm đó, sau khi bắt cậu về, hắn đã vô cùng tức giận nên đã cường bạo cậu. Nhưng bây giờ, khi nhìn thấy cậu nằm im ắng trên giường, hắn căn bản có một nỗi sợ còn sợ hơn việc cậu bỏ trốn, đó chính là mãi mãi không thể nhìn thấy cậu nữa.
Lúc này chỉ cần cậu tỉnh lại, hắn tuyệt đối sẽ không bức cậu nữa, chỉ cần cậu chịu ở cùng một chỗ với hắn, cậu muốn thế nào cũng được.
"Tôi đã bị giam trong bao lâu?", Lý Tư Lam ánh mắt vẫn vô hồn.
"Một năm lẻ ba ngày", hắn thấp giọng đáp, tay nhẹ nhàng lau đi hai dòng nước mắt mỏng manh trên mặt cậu.
"Vậy đã đủ chưa?", cậu khẽ nhích mắt lên nhìn hắn.
"Lam, tha lỗi cho tôi! Em tỉnh rồi, em muốn gì cũng được!", hắn nâng cả người cậu lên siết chặt vào lòng. Hắn thật không ngờ, có một ngày lại lún sâu vào cơn mê ái này như vậy.
"Muốn gì cũng được?", mặt cậu vẫn không cảm xúc, cả người xụi lơ để mặc hắn ôm chặt.
"Phải. Muốn gì cũng được!", hắn nhắm mắt, ghì đầu vào cổ cậu.
"Tôi muốn rời khỏi đây", cậu nhắm mắt lại, lãnh cảm nói.
"Trừ việc đó ra, việc gì cũng được", tâm tư hắn cơ hồ kích động, liền siết chặt cậu hơn.
"Vậy thì xích tôi lại!", môi cậu khẽ run lên, đôi mắt khẽ mở ra lại trở nên vô hồn.
"Không, tôi không giam em, tuyệt đối không giam em nữa", hắn khẽ lắc đầu, khoé mi tựa như sắp ướt.
Lý Tư Lam im lặng hồi lâu, tâm tư có chút biến đổi...
"Tôi muốn đi làm", cậu chậm rãi nói.
"Hhảo!", hắn lập tức đáp ứng, mặt vẫn áp sát vào cổ cậu.
"Tôi muốn anh không chạm vào tôi", cậu vẫn ôn tồn nói.
"Lam... Xin em...", giọng hắn cơ hồ run, hai tay lại siết chặt cậu hơn.
"Tôi.muốn.anh.không.chạm.vào.tôi!", cậu nhấn mạnh, cơ thể có chút vùng ra.
"Hhhảo!", hắn thấy cậu định phản ứng, liền siết chặt eo cậu, gật đầu đồng ý.
"Vậy giờ buông ra", cậu vùng nhẹ người, điềm đạm nói.
Cố Lăng hai tay từ từ nới lỏng, hai mắt có chút thoáng buồn nhìn cậu.
Lý Tư Lam sau đó liền nằm xuống, xoay người sang một bên, không nhìn mặt hắn, cơ hồ ý muốn hắn ra ngoài.
"Ngày mai em sẽ đến Ứng Thiên làm việc!", hắn vẫn ngồi ngay mép giường nhìn cậu.
"Việc gì?", cậu nằm yên đáp.
"Nhân viên kế toán", hắn ôn nhu nói.
Cậu im lặng một lát rồi trả lời: "Được!".
Cố Lăng sau đó muốn để cậu nghỉ ngơi nên liền đứng lên, xong lại cúi đầu xuống định hôn thì cậu đã lên tiếng: "Mới đó đã quên?".
Hắn liền dừng động tác, căn bản là từ giây phút này cậu đã không còn cho phép hắn chạm vào cậu nữa.
Cố Lăng mặt mày ủ dột, lặng lẽ đứng nhìn cho đến khi cậu thật sự thiếp đi rồi hắn mới rời khỏi.
...
Sáng hôm sau, Cố Lăng đích thân lái xe đưa Lý Tư Lam tới Ứng Thiên, mặc dù cậu không thích đi cùng hắn, nhưng tâm trí cậu lúc này cũng chẳng muốn nhiều lời.
Ứng Thiên là một Tập đoàn hùng mạnh nhất cả nước. Trụ sở chính đặt ở Thanh Đô, mặc dù một năm qua, Cố Lăng có phần xao nhãng nhưng Ứng Thiên vẫn nhiễm nhiên vững chắc như tường thành.
Cố Lăng lái con xe Rolls-Royce Phantom quen thuộc đưa cậu đến công ty, nhưng khi chỉ còn cách 100m thì cậu đã lên tiếng.
"Cho tôi xuống ở đây!", Lý Tư Lam chồm người dậy, khẩn trương nói.
Cố Lăng thoáng qua đã biết, ý cậu là không muốn người trong công ty nhìn thấy cậu đi cùng Cố Tổng. Hắn khẽ nhíu mày nhưng vẫn mở chốt cửa cho cậu xuống.
Lý Tư Lam vừa xuống xe, liền một mạch đi nhanh về hướng tòa nhà cao chót vót 39 tầng phía trước.
...
"Mọi người chú ý, đây là Lý Tư Lam nhân viên kế toán mới của Ứng Thiên chúng ta!", vị Trưởng phòng xinh đẹp, trẻ tuổi Tần Mẫn Nhi niềm nở giới thiệu cậu với mọi người.
"Mọi người hảo! Tôi là Lý Tư Lam, rất mong được mọi người giúp đỡ!", cậu lịch thiệp cúi đầu, vui vẻ giới thiệu bản thân.
"Ôi đẹp trai quá, Lý tiên sinh tôi là Trần Hiểu Như a...", một nữ đồng nghiệp khá xinh đẹp vui vẻ nói.
"Lý tiên sinh, tối nay đi ăn cùng tôi không hihi?", một nữ đồng nghiệp khác cũng chọc ghẹo cậu.
"Lý Tư Lam... là cậu sao?", một nam nhân đứng dậy, cơ hồ vô cùng ngạc nhiên.
Lý Tư Lam theo quán tính nhìn sang, liền không kìm được mà lớn tiếng: "Tào Quang, là cậu sao? Sao cậu lại ở đây?".
Tào Quang nhìn thấy cậu bạn đồng nghiệp đã lâu rồi không gặp, liền vui mừng như sắp khóc, nhanh chân tiến lại ôm cậu vào lòng, vỗ vỗ lên vai cậu.
"Lý Tư Lam, cậu đã trở về rồi. Thật tốt quá. Tôi vui quá!", Tào Quang há miệng cười như trúng số, ôm siết lấy cậu.
Là đồng nghiệp thân thiết nhất, Lý Tư Lam cũng không e ngại dang tay đáp trả, cậu cũng mừng rỡ khôn xiết.
"Tào Quang, tôi trở về rồi đây. Gặp lại cậu thật tốt...", cậu đang đà vui mừng, nhưng nghĩ lại lời Tào Quang có chút lạ, liền đẩy y ra hỏi: "... Cậu nói tôi trở về?".
"Ân! Không phải sao? Cậu vừa trở về nước?", Tào Quang mặt mày hớn hở đáp.
"Ách! Ý cậu là tôi đi đâu?", Lý Tư Lam vẻ mặt có vạn phần khó hiểu.
"Cái tên này, hôm nay lại còn biết đùa. Còn chẳng phải cậu du học Mỹ sao?", Tào Quang hí hõm vỗ vỗ lên vai cậu.
"Tôi á?", Lý Tư Lam mắt mở to, tự chỉ vào mặt mình.
"Không đùa nữa. Cậu cũng thật là, đi cũng không từ biệt lấy một tiếng. Phải đích thân tôi gọi hỏi phụ mẫu cậu a", Tào Quang nhíu mày, giả vờ trách móc.
"Cái gì? Là phụ mẫu tôi nói?", Lý Tư Lam mắt cơ hồ trợn to như sắp rớt.
"Cậu cũng đừng ích kỷ vậy nga. Được Ứng Thiên tạo cơ hội cho đi du học, sợ tôi cướp mất sao?", Tào Quang kề nhẹ vào tai cậu nói nhỏ.
"Là tên khốn Cố Lă...", Lý Tư Lam vừa nghe đến Ứng Thiên liền biết có liên quan đến Cố Lăng, cậu theo thói quen định thốt ra câu chửi thì sực nhớ lại rồi im bật.
"Hả? Cậu nói gì? Tôi nghe không rõ... Khốn gì a?", Tào Quang vô tư nhướng mày hỏi lại.
"Không... Không có gì. Ý tôi là... làm sao cậu đến được Ứng Thiên?", cậu lơ mắt đánh sang chuyện khác.
"Ha, còn không phải là nhờ vào năng lực thần thánh của tôi sao. Tôi được lệnh về Ứng Thiên làm vào hai hôm trước a... Ha ha đúng là ông trời có mắt nga", Tào Quang nghĩ đến được làm ở Ứng Thiên liền ngẩng đầu cười lớn.
"Ân! Làm việc đi. Tan làm tôi với cậu hàn quyên", Lý Tư Lam đẩy đẩy Tào Quang vào bàn làm việc. Sau đó cậu cũng được Trưởng phòng sắp xếp ngồi cạnh Tào Quang.
...
Lý Tư Lam làm việc ở tầng 22, thì ở tầng 39 cao nhất là văn phòng của Tổng giám đốc Cố Lăng.
Hiện giờ thì sắc mặt của hắn không được tốt lắm, vì vừa nãy đã quan sát được Lý Tư Lam ôm áp người khác giữa thanh thiên bạch nhật.
Tào Quang chết bầm, hắn vốn dĩ muốn cậu vui hơn nên mới lệnh cho tên đó về Ứng Thiên, mới ngày đầu đã động tay động chân như vậy, có hay không nên sai thuộc hạ chặt đứt tứ chi của y cho chó ăn.
Mặt Cố Lăng đang đằng đằng sắc khí thì điện thoại chợt reo lên, hắn ba chân bốn cẳng bắt máy.
"Bảo bối, có chuyện gì?", hắn liền ôn nhu hỏi cậu như chẳng hề có cuộc chia ly.
"Là anh phải không? Chuyện du học Mỹ?", cậu lạnh lùng hỏi hắn.
"Là muốn phụ mẫu em yên tâm!", hắn thấp giọng đáp.
"Trong khi con trai của họ bị giam?", cậu không chút e ngại xoáy hắn.
"Bảo bối, tôi xin lỗi... Em đừng...", Cố Lăng chưa nói hết thì bị cậu cướp lời.
"Tan làm tôi đi cùng đồng nghiệp!", Lý Tư Lam lãnh đạm nói, sau đó liền tắt máy.
Trước sự lạnh lùng của Lý Tư Lam, Cố Lăng càng cảm thấy bế tắc. Nếu biết trước có một ngày yêu cậu nhiều như vậy, hắn nhất định không bao giờ cường gian, hắn nhất định sẽ thật tâm thật dạ theo đuổi cậu.
Là hắn quá coi thường mị sắc của Lý Tư Lam, nào có ngờ chỉ một lần vây vào đã không thể dứt ra.
"Lý Tư Lam, tôi sẽ theo đuổi em, thật tâm theo đuổi em!", Cố Lăng thầm nghĩ rồi nhếch cười khổ sở.
...
Tan làm, vì để chào mừng nhân viên mới Lý Tư Lam, nên cả phòng Kế toán quyết định đến Balis Club - một club phù hợp với nhân viên văn phòng khá có tiếng ở Thanh Đô uống rượu.
"Mời mọi người cùng nâng ly nào!", Tào Quang là người hoạt ngôn, luôn tạo được không khí vui vẻ cho mọi người.
"Hảo! Uống cạn nào!", nghe Tào Quang hô to, mọi người cũng hào hứng nâng ly.
"Lý tiên sinh, tôi nghe nói anh được Ứng Thiên tài trợ du học Mỹ. Anh thật tài giỏi a!", Hiểu Như từ đầu đã để ý Lý Tư Lam, khi vừa vào bàn đã ngồi kế sát cậu.
"Trần tiểu thư quá khen. Cũng không có gì đáng nói!", nghe đến chuyện đó cậu thật muốn độn thổ, liền cúi xuống nháp rượu, đây rõ ràng là lừa đảo.
"Ha ha Hiểu Như nổi tiếng xinh đẹp nhất phòng chúng ta đó a... Lý tiên sinh nên cân nhắc", một đồng nghiệp nam cười đùa nói với Lý Tư Lam.
undefined
"Đúng nga, nhìn hai người khá xứng đôi. Trai xinh gái đẹp một mảng xuân tình", mọi người nghe vậy cũng ùa theo chọc ghẹo, lại có người nhã hứng ngâm thơ.
Trần Hiểu Như nghe thấy, hai má liền đỏ lên, nhưng bàn tay phía dưới lại có ám ý đặt lên đùi Lý Tư Lam.
Cậu bị đụng chạm liền có chút giật mình, nhưng lại không biết làm sao xử lý, tay rất muốn đẩy ra nhưng lại sợ phật lòng cô gái kế bên, đành lơ đi như không có chuyện gì.
Uống rượu một hồi ai nấy đều ngã say, có người say nhưng vẫn có thể tự xoay xở, có người say đến chẳng biết đường về, mà Trần Hiểu Như lại nằm ở vế sau.
"Lý... tiên sinh... Ự... Chúng tôi về trước nga... Ự... Hiểu Như phiền cậu chăm sóc... Bái bai...", một nhóm người sau khi tạm biệt Lý Tư Lam thì liền đi mất.
Lúc này chỉ còn lại Lý Tư Lam, Tào Quang và Trần Hiểu Như, riêng Trần Hiểu Như đang bám chặt vào cậu ngã ngớn.
"Lý Tư Lam, cậu đưa cô ấy về nga. Tôi say lắm rồi!", Tào Quang hai mằt lờ đờ chỉ chỉ vào người cậu.
"Tào Quang, tôi không mang cô ấy về nhà được. Sẽ có án mạng đó!", Lý Tư Lam tuy cũng có say, nhưng vẫn còn trụ được.
"Hảo... Hai người nam trinh nữ tiết... Đổ máu là tốt...", Tào Quang cười cười nhìn cậu rồi gục xuống.
"Tôi không đùa. Tào Quang... Tào Quang... Tỉnh lại... Tỉnh...", Lý Tư Lam vừa nói vừa lay lay người y, nhưng y đến một chút cũng không nhúc nhích.
Lý Tư Lam chẳng biết phải xoay xở thế nào, cậu ngồi một hồi lâu rồi đứng dậy dìu Trần Hiểu Như ra cửa định vẫy taxi. Hai người đang áp sát vào người nhau, thì bỗng nhiên Trần Hiểu Như quay sang hôn, Lý Tư Lam chưa kịp phản ứng thì lưỡi của cô ấy đã luồn vào khoang vị.
Giữa đường phố náo nhiệt về đêm, các cặp đôi hôn nhau là chuyện bình thường, nhưng cảnh tượng này trùng hợp thế nào lại vừa khít lọt vào mắt Cố Lăng đang ngồi trong xe bên đường đợi cậu từ tối giờ.
Nhìn thấy Lý Tư Lam môi áp môi với một cô gái, tâm thần Cố Lăng liền nổi cơn thịnh nộ, liền lập tức bước xuống xe, theo sau là hai hộ vệ vest đen bí ẩn.
Cố Lăng vừa xuống xe, dân tình xung quanh liền hỗn loạn, la hét ầm ĩ trước sự tỏa sáng của hắn, có người còn lấy điện thoại ra chụp hình.
Hắn đi thẳng qua đường mà không để tâm đến xe cộ tấp nập, hai hộ vệ phía sau khẩn trương vẫy tay chặn đầu xe lại để hắn đi qua, giao thông một phen náo loạn, còi xe inh ỏi.
Tiếng còi xe làm Lý Tư Lam phát giác, liền lùi bước cự tuyệt Trần Hiểu Như. Cậu quay mặt nhìn ra đường phố, liền thấy bóng dáng vô cùng quen thuộc, vest đen lịch thiệp, khuôn mặt cương nghị, đang đi nhanh về phía cậu.
Lý Tư Lam lập tức quay người nắm lấy tay Trần Hiểu Như che chở, tiềm thức hiện lên một tia run sợ.
"Cô ta là ai?", Cố Lăng vừa đến đã lớn tiếng hỏi thẳng Lý Tư Lam.
"Đồng nghiệp!", cậu tuy rằng sợ hắn nhưng tâm can đã không còn để tâm hắn sẽ làm gì mình nữa, lá gan cũng tự khắc phỗng to.
"Buông-ra!", hắn gằn giọng, cơ hồ kiềm chế cơn thịnh nộ.
"Cô ấy sẽ ngã!", ánh mắt cậu sắc lẻm nhìn hắn.
"Em qua đây!", hắn vừa nói vừa với tay định kéo cậu về phía mình thì...
"Chạm vào tôi, anh dám sao?", cậu mặt không biểu tình nhìn hắn.
Cơ hồ nghe được câu nói của Lý Tư Lam, mắt hắn liền nổi lửa, tay phải cư nhiên rút lại, xoay người đá vào chân hộ vệ phía sau một cái rõ đau. (Chết mịe thằng em)
Hắn một chút giải tỏa được cơn tức, liền bình ổn ra lệnh cho hộ vệ: "Tách họ ra. Đưa cậu chủ lên xe!".
Hai hộ vệ mặt lạnh như tiền liền chấp lệnh, bước nhanh về trước kéo Trần Hiểu Như ra khỏi người Lý Tư Lam. Bản thân cậu cũng bị hộ vệ kìm chặt đưa về hướng xe bên đường.
"Buông... Anh định làm gì cô ấy... Đồ khốn... Buông ra...", cậu bị kéo đi, không ngừng vùng vẫy nhưng vô lực, mặt liền quay lại lớn tiếng với Cố Lăng.
Cố Lăng ngước mắt nhìn trời, hít sâu một cái, loại sự tình ngày hôm nay chính là một tay hắn tạo ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...