Đúng theo lời của Đào Lân, đúng ngày thứ mười thì Lý Tư Lam đã đổ bệnh khá nặng, vì cậu không chịu ăn uống gì nên cơ thể càng suy kiệt. Điều đó làm Cố Lăng vô cùng lo lắng, liền ra lệnh cho Trình Huân gọi Đào Lân đến.
Mười ngày qua, Cố Lăng cứ bước vào phòng là lại bị cậu xua đuổi không thương tiếc, mặc dù đó là phòng của hắn.
Trình Huân nhìn cảnh Lão đại ngủ ở thư phòng mà bất lực, y thấy rằng ở một phương diện nào đó thì Lão đại chính là đang chiều hư Lý Tư Lam.
Nếu là bình thường thì Lão đại cứ tiện tay rút móng hoặc lóc vài mảng thịt là có thể bóp nát kẻ cứng đầu rồi. Còn bây giờ, Lão đại tóm tắt là như một con trâu trước mặt Lý Tư Lam, con trâu nhìn bề ngoài có vẻ đáng sợ, nhưng luôn bị người ta quất roi vào mông.
Trình Huân vừa đứng trước cổng đón Đào Lân, vừa suy nghĩ về Cố Lăng mà khẽ lắc đầu. Y nhìn bâng quơ thì thấy xe của Tam chủ đến, nhìn vẻ mặt ba người cơ hồ rất gấp gáp.
"Mau vào thưa với Lão đại, bọn ta có chuyện hệ trọng", Thẩm Phương Hàn chưa xuống xe thì đã hô to.
Trình Huân không nói lời nào, chỉ gật đầu rồi quay đi thật nhanh bẩm báo. Chốc lát sau, được sự cho phép của Cố Lăng, y nhanh chóng mở cổng mời Tam chủ vào thưa chuyện.
"Thưa Lão đại, Bang chủ Ngọa Vân bang muốn mời anh dự yến!", Triệu Quan căng thẳng báo cáo.
"Nếu đơn giản như vậy, các cậu đã không đến tận đây!", Cố Lăng ngồi trên ghế tựa, điềm đạm nói.
"Vâng Lão đại... Mời anh xem thư dự yến", Triệu Quan cúi đầu, hai tay cầm thư đưa đến cho Cố Lăng.
Cố Lăng nhìn vào thư mời, cũng không có gì đặc biệt ngoài một dấu cộng theo sau tên của hắn.
"Là Chấn bang!", hắn ngước mắt lên nhìn Tam chủ.
"Thưa Lão đại, đúng là Chấn bang hoặc chỉ là một cái bẫy", Thẩm Phương Hàn lên tiếng.
"Lão đại, dấu cộng này chính là nói Lý Tư...?", Từ Thiệu Phong lời nói đã phun ra tận răng nhưng vừa kịp lúc để Thẩm Phương Hàn chen vào.
"Aaa... Ngọa Vân bang trước giờ ẩn dật, không lý nào lại đột nhiên muốn sinh sự. Lần này chắc chắn là do Chấn bang xúi giục", y kiếm bừa một câu để nói, ai ngờ lại là tự biên tự diễn, câu trước đang nói là bẫy, câu sau lại nói là Chấn bang.
Ôi thôi sao cũng được, miễn là đừng nhắc tới cái tên Lý Tư Lam là được, y nhờ ơn nhờ phước của họ Lý kia mà giờ chỉ cần thêm hai nét nữa thôi là mất mạng.
"Yến này, tôi dự!", Cố Lăng mặt không biểu tình, chậm rãi nói.
Anh em Tam chủ nghe xong quyết định của Lão đại, ngay lập tức quỳ xuống van xin.
"Cầu xin Lão đại không đi!", cả ba người Tam chủ khẩn khẩn lên tiếng.
"Lớn mật! Các cậu là muốn tôi giao em ấy ra?", Cố Lăng đứng dậy, tay đập mạnh vào bàn, lớn tiếng nói.
"Lão đại, chúng em chấp thuận nhận thêm một nét tử. Xin anh hãy giao Lý Tư Lam ra", Thẩm Phương Hàn vô cùng cương quyết. Tam chủ mặc dù rất sợ Cố Lăng nổi giận, nhưng vì toàn bang không thể không liều mạng.
"Lão đại, xin anh hãy vì bang!", Triệu Quan một mực cúi đầu, cứng miệng.
Trình Huân đứng đó cơ hồ cũng hiểu ra mọi chuyện. Tình hình chính là Ngoạ Vân bang mời yến Lão đại nhưng lại kèm theo một dấu cộng, tức muốn nói họ đã biết sự tồn tại của Lý Tư Lam.
Việc Cố Lăng cứu cậu đã được ém kỹ, chỉ duy nhất Chấn bang biết. Có thể vì Mạc Chính Hi - con trai duy nhất của Lão tử Chấn bang bị Lão đại giết chết, nên lão sinh thù, đem chuyện Lý Tư Lam nói với Ngọa Vân bang. Chính là nói hai bang họ liên thủ muốn diệt Thiên Ưng bang, điều duy nhất có thể làm bây giờ là giao Lý Tư Lam ra và kìm hãm chiến tranh.
Điều Trình Huân hiểu ra, thì từ phía xa ngoài thư phòng cũng có người vừa hiểu. Đào Lân khẽ nhếch môi, đây chính là cơ hội của y. Cơ hội để tống Lý Tư Lam ra khỏi cuộc đời của Cố Lăng mãi mãi.
Sau một trận đồ van xin Lão đại, Tam chủ tóm lại là thất bại thảm hại. Chẳng những mỗi người nhận thêm một nét xăm, mà ba tháng mười lăm ngày sau còn phải bày binh bố trận bảo vệ cho bằng được Lý Tư Lam.
Tam chủ ai nấy đều mặt nhăn như khỉ, vừa bước ra khỏi thư phòng định văng tục thì thấy Đào Lân đã đứng trầm tư.
"Này, Đào tiểu đệ, sao đệ lại đến đây?", Từ Thiệu Phong sáp lại gần Đào Lân, nho nhã hỏi.
"Tôi là đến xem bệnh cho Lý..." Đào Lân vừa định nói thì đã bị Thẩm Phương Hàn chặn họng ngay-lập-tức.
"Đừng-nhắc-đến-tên-nam-nhân-đó-nữa. Tam-chủ-về-thôi!", Thẩm Phương Hàn đằng đằng sát khí, gầm lên từng tiếng, rồi cục mịch quay đi.
Trình Huân nhìn theo bóng dáng khổ sở của bọn họ liền lắc đầu, thở nhọc.
"Em ấy thế nào?", Cố Lăng chậm bước đi ra, đưa mắt lạnh nhạt nhìn Đào Lân.
"Tôi đã giúp cậu ấy hạ sốt. Nghỉ ngơi vài hôm sẽ khoẻ lại. Anh yên tâm!", Đào Lân nhẹ nhàng nói.
Cố Lăng nghe y báo cáo xong, liền đi thẳng đến phòng của mình. Hắn đến ngay bên cậu, hiện cơn sốt đã được giảm bớt.
"Lam, tôi nhớ em. Hôm nay tôi ngủ cùng em có được không?", Cố Lăng cúi xuống thỏ thẽ vào tai cậu.
"Lăng... ôm tôi!", cậu vẫn đang li bì vì cơn sốt, mắt đã nhắm nghiền, đôi lúc khẽ run lên.
Cố Lăng cơ hồ nghe cậu nói, liền có chút sửng sốt, nhưng lòng hắn rộn lên: "Lam... tôi sẽ không buông em ra, bảo bối của tôi", hắn liền lên giường ôm chặt cậu vào lòng, hơi nóng từ cơ thể cậu phảng phất vào người hắn.
Cậu nằm yên ổn trong lòng Cố Lăng rồi thiếp đi, còn hắn thì cứ năm giây lại hôn cậu một cái. Đã lâu lắm rồi hắn mới có cảm giác mãn nguyện như vậy, hắn thật không ngờ mình cũng có lúc chỉ cần được ôm cậu thôi là đã thấy thỏa mãn, hoàn toàn không dám nghĩ đến một tia dục vọng.
Bởi vì hắn cứ ít giây lại hôn một cái, nên cậu có chút chau mày. Hắn thấy cậu cự quậy, liền tay xoa xoa vào lưng cậu, ý tứ muốn dỗ dành. Sau đó, hắn không dám hôn nữa mà chuyển sang ngắm nhìn gương mặt cậu lúc ngủ.
"Bảo bối, em thật đẹp!", hắn thổi nhẹ vào tai cậu rồi mỉm cười.
"Anh cương rồi", mắt vẫn nhắm nghiền, cậu khẽ co một chân lại chạm vào địa phương lúc này đã căng cứng của hắn. (Đây rõ ràng là câu dẫn a)
"Bảo bối, em đang câu dẫn tôi?", hắn thấp giọng hỏi, vẻ mặt có chút ngạc nhiên. (Ok không hổ danh là Cố Lăng cơ trí hơn người)
"Cứ cho là vậy đi!", cậu vẫn nhắm mắt, khe khẽ trả lời.
"Em là sốt nên loạn?", hắn nghĩ rằng là do cậu sốt cao nên mộng mị.
"Cứ cho là vậy đi!", mặt cậu vẫn không chút biến đổi.
"Lam, tôi rất muốn em! Cho tôi... được không?", hắn ôm siết cậu vào lòng thủ thỉ.
"Nhưng tôi sẽ lây bệnh cho anh", cậu từ từ mở mắt ra, nhìn hắn bằng ánh mắt như thiêu đốt.
Chỉ với một ánh nhìn của cậu, hắn đã bị kích thích, liền hạ thấp người xuống áp vào cổ cậu: "Cứ lây hết qua cho tôi, em sẽ khoẻ lại!".
"Ngốc! Sốt cao có thể chết người đó", cậu phả làn hơi vào tóc hắn.
"Em sống tốt là được, bảo bối!", hắn vẫn áp sát vào cổ cậu.
"Ha, chết vì tôi không đáng đâu", cậu nhếch cười kéo mặt hắn lên nhìn trực diện.
Mắt hắn lúc này đã ngập nước, say mê nhìn cậu mà trả lời: "Tôi nguyện chết vì em!".
Hắn vừa nói xong, Lý Tư Lam đã áp làn môi nóng bỏng của mình vào môi hắn, đầu lưỡi nóng như ngậm lửa vươn ra quét ngang môi hắn một cái. (Câu dẫn thành công ahihi)
Sự chịu dựng của Cố Lăng như hoàn toàn sụp đổ, nhìn vào đôi mắt mộng mị của Lý Tư Lam, cả người hắn như bị điện giật, hắn liền áp cậu xuống, thô bạo hôn hít làn môi yếu ớt đỏ au.
"Bảo bối, em thật mê người. Tôi muốn em!", giọng nói hắn cư nhiên ngập trong dục vọng.
Lưỡi hắn bắt đầu luồn vào trong, cảm giác tê người khiến mắt hắn híp lại, hạ thân trương cứng khó coi. Cậu cũng sẵn lòng đáp trả, lưỡi cậu quắn lấy lưỡi hắn mút chặt không kẽ hở, âm nhanh "Chụt, chụt" phát ra càng kích tình hơn, nước bọt của hai người hòa quyện vào nhau ngọt ngào. Hắn còn tham lam lách lưỡi vào từng kẽ răng, sau đó đảo ra làn môi cắn nhẹ một cái, khiến cậu khẽ "A~" lên. Nhịp thở của cả hai bắt đầu dồn dập, hơi nóng cứ phả vào mặt nhau, cơ hồ kích thích.
Bàn tay mềm mại của Lý Tư Lam bắt đầu dò xét, tay cậu sờ đến đâu nơi đó của hắn liền nóng lên. Sau một hồi vòng vo, cậu thô bạo dừng tay trước hạ thân, bóp mạnh vào một cái, hắn liền tịch mắt lại, khẽ run môi.
"Bảo bối, là Đào Lân cho em uống nhầm uống?", hắn thở khì khì vào tai cậu.
"Ưm... Đừng nhắc đến người khác", mắt cậu đã khép chặt, tay vẫn cầm lấy ngạo vật xoa bóp đến nóng hết cả lên.
"Hảo. Tôi chỉ có mình em!", hắn mút vào cổ cậu một cái thật đau, giống như ấn dấu sở hữu vậy.
"Thật?", Lý Tư Lam dừng tay, nhấn mạnh hỏi.
Cố Lăng không một chút nghĩ ngợi, liền ngồi dậy bước xuống giường, hướng về phía cậu mà quỳ xổm* dưới thảm.
Thấy Cố Lăng đột nhiên quỳ dưới thảm, cậu nhẹ nhàng ngồi dậy, lê người lại mép giường, một chân khẽ đặt lên vai hắn.
"Đây là ý tứ gì?", cậu ma mị nhìn hắn, nhẹ nhàng hỏi.
Hành động vắt chân lên vai Cố Lăng của cậu nếu đặt ở triều đại cũ sẽ được gọi là "Khi quân phạm thượng", sau đó sẽ bị lăng trì, ngũ mã phanh thây, thiên đao vạn quả, tru di cửu tộc, hoặc những thứ tương tự.
Nhưng Cố Lăng lúc này chẳng những không nổi trận lôi đình, mà ngược lại còn ôn nhu nhìn cậu.
"Bảo bối, với tôi từ nay, em là duy nhất!", hắn nhìn thẳng vào mắt cậu mỉm cười, nói xong còn xoay mặt qua hôn vào mu bàn chân của cậu một cái.
Cố Lăng anh định lừa tôi nữa sao? Anh nghĩ anh làm vậy thì tôi sẽ cảm động sao? Phi, đừng hòng dụ hoặc được tôi. Lý Tư Lam tôi chính là không bao giờ động tâm vì anh nữa.
Lý Tư Lam nghĩ thầm trong bụng rồi bất giác mỉm cười.
"Vậy thì đến đây, tôi sẽ cho anh thấy thiên đường!", cậu rê chân từ vai sang cổ rồi từ từ rê xuống dưới thân của hắn, một hành động vô cùng mê hoặc.
Trước sự quyến rũ quá đỗi của Lý Tư Lam, mắt hắn híp lại như bị thôi miên, ngay lập tức vồ về phía cậu. Hắn thô bạo xé hết quần áo áp cậu phía dưới, lưỡi liền chiếm hết tiện nghi khoan vị, tay điên cuồng sờ soạng khắp nơi trên cơ thể cậu.
"Lam, bảo bối của tôi! Tôi muốn em. Rất muốn em!", mắt hắn ướt đẫm nhìn cậu.
Không để cậu kịp phản ứng, môi hắn đã áp xuống, lưỡi luồn vào bên trong quấy phá, hăng hái mút đến đau. Chiếc lưỡi ẩm nóng của cậu tình nguyện quấn chặt vào lưỡi hắn giao triền cuồng loạn, nước dãi trào ra hai khoé môi khiến cậu càng mê hoặc hơn.
Hắn rời môi cậu trong nuối tiếc, còn vương lại hẳn hoi một sợi chỉ bạc, hắn liếm ngang một cái, liền hạ môi xuống tai cậu mút mái không ngừng.
"Bảo bối, em đẹp lắm!", hắn thủ thỉ vào tai, lúc này mắt cậu đã khép chặt, làn môi phát ra âm thanh "Ưm... Ưm..." nho nhỏ.
Hắn rê môi xuống cổ liếm nhẹ vài cái, rồi ngừng trước hai khối thịt nhỏ đỏ hồng, nhẹ nhàng vươn lưỡi liếm một cái, cậu nẩy người lên "A~ một tiếng, hắn liền gặm lấy mút "Chụt, chụt", tay kia cũng ra sức xoắn nắn khối thịt còn lại đến tấy đỏ.
Chốc lát sau, cả người cậu đã ngập trong nước dãi của hắn, nơi nào cũng có vết hôn ngân.
Mắt hắn dừng trước hạ thân của cậu, cự vật e ấp đã vươn chồi, làm hỏa dục trong hắn càng bùng cháy mạnh mẽ.
"Ưm... Ngậm nó đi!", Lý Tư Lam nhìn xuống, tà mị nói. (Người ta nói không sai, có lần một rồi sẽ có lần hai)
Cố Lăng như bị thôi miên, liền há miệng ngậm thật sâu tính khí vào trong yết hầu, Lý Tư Lam bị kích thích liền "Ưm... A...", tay mạnh mẽ bấu vào tóc hắn.
Cố Lăng dùng lưỡi liếm dọc theo trụ vật, sau đó lại nuốt vào trúc trắc, một tay xoa bóp nhẹ nhàng hai viên tinh châu trắng nõn. Hắn nhiệt tình khẩu giao cho cậu, đầu lưỡi cứ rà vào lỗ nhỏ trên quy đầu, dịch mật tiết ra ngọt lịm, hắn không ngần ngại mà nuốt sạch.
"Ưmm... Thoải mái lắm... Aa... Anh thật giỏi...", cậu bị hắn mút đến khoái cảm dâng trào, khuôn miệng ấm áp, chiếc lưỡi linh hoạt của hắn khiến cậu ngập dục, cự vật như sắp phun trào.
"Ưmmm... Aaa... Có muốn của tôi không?", cậu vặn vẹo người, cơ hồ sắp ra.
Cự vật của cậu đang được trúc trắc trong miệng hắn, nghe thấy cậu hỏi, hắn liền gật gật đầu, rồi điên cuồng mút chặt, luật động tăng nhanh hơn.
"Aaa... Ưmmm... Vậy... Aa... nuốt hết đi... Ô... Ưmm~~~", tay cậu bấu chặt vào tóc hắn đến đau, mạnh mẽ bắn ra dòng bạch trọc dịu ngọt, hắn liền tham lam "Ực" một cái, nuốt sạch vào bụng.
"Bảo bối, tôi không chịu được nữa!", giọng hắn đục ngầu, cả người nhễ nhại mồ hôi.
Vừa nói xong, Cố Lăng liền kéo người cậu sát vào người hắn, đặt hai chân của cậu lên vai, u huyệt phấn nộn khép nép lộ ra. Hắn mạnh mẽ nâng bán thân cậu lên, cả người cậu liền tư thế trút ngược, tiếp đó nhẹ nhàng vươn lưỡi liếm một vòng quanh hậu huyệt, sau đó tiến thẳng vào trong liếm mút hồi lâu. Chẳng mấy chốc, thịt huyệt mềm ra, nhớp nháp thủy quang.
Hắn lại đặt cậu xuống, sau đó áp người về phía trước đối mặt cậu, hai chân cậu vẫn kiên định trên vai hắn, gập lại mạnh mẽ, u huyệt càng bại lộ hơn.
Môi hắn lại áp vào môi cậu, cậu ngoan ngoãn vươn lưỡi đáp trả. Phía dưới, ngón tay hắn từng chút đỉnh vào thịt huyệt, cậu phát giác đau, ngay lập tức chau mày "Ưm..." một tiếng, nhưng lại không muốn bài trừ.
Nơi u huyệt mềm mại chầm chậm tiếp nhận thêm hai, ba ngón tay của hắn, nhẹ nhàng quấy lộng bên trong. Trước kỹ nghệ của hắn, cơ hồ khoái cảm còn nhiều hơn chút cảm giác đau lúc đầu.
"Ưm... Ô... Aa... Lăng... Lắp đầy... tôi đi... Ưm...", vẻ mặt cậu lúc này cũng ngập ngục loạn tình.
Cố Lăng nghe cậu nói, nộ vật như muốn nổ tung, liền chồm dậy, rút mấy ngón tay ra, tay cầm ngạo vật đánh một vòng trước u huyệt rồi "Ọc~" một cái, tiến sâu vào bên trong.
Nội bích non mềm, ấm áp làm hắn rít một hơi rồi bắt đầu luật động. Cự vật thô dài, trướng nộ mạnh mẽ quấy lộng nơi thịt huyệt, trừu sáp sâu tận bên trong. Hắn từ từ tăng nhanh luật động, côn th*t và thành bích ma sát vào nhau đến nghiện, phát ra âm thanh "Ọc ạch" kích tình. Cảm giác đau đớn khi vừa bị đỉnh khiến cậu nhíu mày, nhưng chỉ chốc lát sau đã được thay thề bằng âm thanh rên rỉ.
"Haa... Aa... Ô... To lắm... Thoải mái lắm... Ưmmm...", hai tay cậu vô thức tự nắm lấy hai chân của mình gập lại rồi dang rộng ra.
Hành động dâm đãng của cậu lọt vào mắt hắn, như một chất kích thích, hắn liền nắm chặt lấy eo cậu, ra sức động mạnh hơn, âm thanh da thịt dập vào nhau "Ba, ba", cả vùng thịt hậu đình của cậu giật mạnh liên hồi, cơ thể cậu theo đó cũng nhấp nhô không dứt.
"Bảo bối thật dâm đãng. Em làm tôi mê chết!", giọng hắn khàn đặc lại, đúng như lời cậu nói, hắn đang ở thiên đường.
"Ân ~ Ưmmm... Ô... Haa... Sâu nữa... Lăng... Mạnh nữa đi...", mặt cậu ngập trong mớ nước dãi tự phát, cơ hồ đang lâng lạc trong khoái cảm.
"Hảo, bảo bối. Tôi xuyên chết em!", hắn như uống phải kích dược, tay nắm thẳng hai chân cậu lên cao rồi dang rộng ra, thắt lưng dùng lực đem côn th*t đâm thẳng vào trong, trừu sáp mạnh mẽ, mỗi lần sáp vào đều sâu ngun ngút. Quy đầu to lớn chạm phải điểm G (Tiền liệt tuyến), liền ra sức trù dập, ấn xoáy không rời, ngạo vật chôn sâu trong thịt huyệt xuyên xỏ, nhất nhất không chịu rút ra ngoài.
"Ngô... Aaa... Ưmmm... Sướng chết... Hức... Lăng...", cậu chìm vào nhục dục, vô thức khóc thành tiếng.
"Bảo bối, em sướng đến phát khóc?", hắn hì hục nhìn cậu.
"Ân ~ Ưm... Của Lăng... Ô... hảo lớn... Aa... Sướng chết tôi...", cậu nhắm chặt mắt lại, rên rỉ trong dục ái.
Cố Lăng nghe tiếng cậu rên lớn, suýt nữa không nhịn được mà bắn ra, liền lật sấp cậu lại, tiến vào từ phía sau. Hắn luật động không ngừng, côn th*t rắn chắc dập sâu tận đáy, hắn đang tham lam tìm điểm khoái cực (G+), hắn muốn cậu phải dục tiên dục tử, muốn đầu óc cậu chỉ còn biết đến mỗi mình hắn.
Trong cơ thể chúng ta, kể cả nam nhân hay nữ nhân ngoài điểm khoái cảm (G) khi chạm vào sẽ tăng kích thích ra, thì còn có một điểm khoái cực (G+). Bây giờ chỉ nói riêng nam nhân, điểm G+ rất khó tìm bởi vì nếu điểm G là nằm cố định một chỗ, thì G+ sẽ nằm ở nơi khác tùy mỗi người. Điểm G+ tất nhiên là rất sâu, rất khó chạm tới chứ đừng nói là tìm ra, côn th*t phải thật to dài và cần có kỹ thuật để tạo hoặc tìm ra điểm đó. Một khi tìm ra điểm G+ này, khoái cảm mang đến còn nhanh hơn chạm vào điểm G gấp mười lần, đó mới chính là điểm dục tiên dục tử.
"Aaa... Ngô... Sâu quá... Lăng... Đừng... Ưmmm... Sướng...", côn th*t của hắn ngày càng lấn vào như muốn xé toạt cậu ra, cậu muốn bài trừ nhưng dục vọng lại dìm cậu xuống tận đáy.
"Bảo bối ngoan, tôi thao em sướng đến chết!", hắn thở khì khì, hai tay bóp chặt vào mông cậu, mạnh mẽ tách ra hai bên, làm tính khí hắn càng lún sâu vào nội bích.
"Ân... Ô... Hỏng mất... Ưmm... Chậm một chút... Aa...", Lý Tư Lam tứ chi không còn trụ vững, hai tay khuỵu xuống, úp mặt vào gối.
Tư thế này càng khiến u huyệt cậu lộ to ra, giúp côn th*t hắn lấn sâu thêm một chút. Hắn bất chấp tất cả, nắm chặt thắt lưng cậu, cuồng bạo sát nhập vào, luật động mạnh mẽ, tiếng da thịt ở đùi hắn sáp vào mông cậu giật mạnh "Ba, ba", tính khí trướng to đâm lút cán vào trong, chặt chẽ không kẽ hở.
"Bảo bối...Em chặt lắm... Siết chết tôi... Hừm", cả người hắn ướt đẫm mồ hôi, mắt cơ hồ híp chặt vì sướng.
"Ngô... Không... Tôi... hỏng mất... Lăng... Sâu lắm... Ưmmm... Aaa...", mặt cậu áp sát vào gối liên tục lắc đầu, nhưng là lắc đầu trong khoái cảm.
"Bảo bối ngoan... Lát nữa sẽ sướng chết!", hắn cố gắng cắm sâu vào, hắn khao khát được nhìn thấy cậu dục tử dưới thân hắn.
Đau đớn đã hoàn toàn biến mất, lúc này cậu chỉ còn cảm nhận được khoái cảm truyền từ hậu đình đi khắp cơ thể, cậu nằm yên để mặc hắn thao lộng, cự vật cũng đã trướng đến tái. Đang lâng lâng tê dại thì bỗng sâu bên trong cậu cảm thấy rất khó chịu, ngứa ngáy, chỉ muốn côn th*t của hắn đâm thật mạnh vào.
"Aaaa... Ưmmm... Nơi đó... Chết mất... Lăng... Chỗ đó... Sướng...", cậu khẽ run người, dục vọng nguyên thủy hoàn toàn bại lộ.
"Bảo bối, là nơi này sao? Điểm chết của em? Hửm?", hắn vô cùng hưng phấn, theo lời cậu nói, tính khí liền cương to thêm một chút, hắn dốc toàn lực dập thẳng vào nơi đó, dồn dập như muốn tách nát cậu ra.
"HAA... AA... Ưmm... Đại kê mau thao em... Lão công... thao em... Sướng chết em rồi... Ô... Aaa...", lý trí ngay lập tức bị dập tắt, cậu cuồng loạn, nước dãi tuôn ra ướt cả gối.
"Ha... Bảo bối, mau cầu xin lão công thao nát!", hắn hoan hỉ tột độ, cơ hồ dự định sẽ thật sự thao chết Lý Tư Lam.
"Ânnn... Lão... công... Aaa... Ô... Cầu... lão công... thao em... Sướng lắm... Thao nát em đi... Hức...", nước mắt nước mũi cậu trào ra, hồn phách đã lưu lạc ở chốn thiên đường.
"Ư... Bảo bối dâm đãng của tôi! Tôi yêu em!", hắn cơ hồ cũng lạc đi vài phách, trong vô thức đã nói ra một điều cực kỳ quan trọng.
"Ngô... Em... dâm đãng... Ưmm... Lão công... thao mạnh vào... Aaa... Em yêu anh...", Lý Tư Lam lúc này đã t*ng trùng thượng não, lời nói dung tục thế nào cũng không e ngại mà thốt ra.
Cố Lăng nghe ba chữ "Em yêu anh" dù cho là thật hay mơ cũng vô cùng kích động, liền nắm một chân cậu đưa lên không trung, nẩy người rút cự vật ra một cái rồi lấy thế đâm vào lút cán, nhắm đúng điểm G+ mà sát phạt. Tiểu huyệt đầy dịch thủy mút chặt lấy nam căn không nhả, cự vật cắm vào tận đáy rồi lui ra kéo theo một ít thịt huyệt phấn hồng ra ngoài rồi lại đẩy lút vào trong lại. Cả hai người không ngừng đung đưa theo nhịp dục, luật động ngày càng nhanh, mạnh mẽ đến hậu đình của cậu đỏ lên từng mảng.
"Ân... Lão công... Ưm... Sướng chết em... Ông xã... chơi hỏng em... Aaa... Em sắp... Oaa...", cả người cậu nhũn ra mặc cho hắn chà đạp, miệng không ngừng rên rỉ dâm dục.
"Hảo... Chồng chơi hỏng em... Bảo bối của chồng... Hừm...", chính hắn lúc này cũng sắp dục tiên dục tử. Nếu lúc này có kẻ muốn ám sát Cố Lăng, thì cơ hội thành công sẽ lên đến 50%.
Hắn nhắm mắt, rít giọng, nắm chặt lấy chân cậu đến sưng, thắt lưng không ngừng luật động, ngạo vật chôn sâu xuyên xỏ bên trong suýt nát.
"Bảo bối... Đến đây tự lộng... Chồng muốn ôm em...", hắn thào thào nói.
Lý Tư Lam nghe xong, liền chồm người dậy, áp lưng vào ngực hắn, u huyệt vẫn nuốt lấy nam căn không rời. Hắn vòng tay ôm cậu, một tay nắm lấy cự vật tái màu.
"Ưm... Aaa... Hảo sâu... Sướng chết... Lão công... thích không?... Ân... Ô...", cậu lên xuống không ngừng, ngạo vật thẳng tấp dập sâu vào nội bích chặt hẹp, không thừa một chi tiết. Cậu ngửa đầu vào vai hắn, hì hục thở, luật động ngày càng dồn dập.
"Hừ... Hảo... Chồng thích... Sướng lắm... Tiểu bảo bối...", một tay hắn nắm lấy hạt châu trước ngực xoa nắn, mơ màng nói.
"Ô... Haa... Chồng ơi... Em sắp... Ưmm... Lão công... cùng em... Sắp rồi... Haa... Ưm~~~~", cậu rên lớn, lập tức bắn ra dòng bạch dịch dính nháp vào tay hắn.
"Hảo... Chồng cùng em... Bảo bối... Ha... Hừm~~~~", hắn cũng mạnh mẽ bắn sâu khối bạch trọc vào tận đáy.
Cảm nhận được dòng tinh mật nóng hổi tràn trề bên trong, Lý Tư Lam khẽ co người, thở gấp đến suýt đứt hơi.
Hắn vẫn chôn sâu tính khí bên trong cậu, mồ hôi của cả hai hòa vào nhau ướt sũng. Hắn khẽ xoay mặt cậu lại hôn nhẹ vài cái, miệng nhẹ nhàng đem bạch dịch của cậu trong tay liếm sạch.
"Bảo bối, em độc chết tôi rồi!".
- Hết chương 17 -
*Hôm nay em Lam lạ quá a
Cơ mà Lăng ca có triệu chứng thê nô giai đoạn đầu rồi a*
*