"Anhbịbệnhrồi" Hắn nhìn tôi và nói
-Tôi biết mà, lần trước...
Tôi đang mở miệng nói chưa hết câu. Vẫn tính nào tật nấy!Hắn lại ngắt lời tôi. Bộ hắn không có học môn nào là GDCD à...Nhưng cái kiểu bất lịch sự này thì không phải bất mà là "mất " luôn...Tại sao?Tại hắn sà tới ôm tôi rồi! Ôm lấy tôi thật chặt, đầu hắn khẽ đặt trên vai tôi, cái hơi thở nóng của hắn phà ra trên cổ tôi, tôi bây giờ hoàn toàn nằm gọn trong lòng hắn.
Vâng tôi thừa biết rằng cái sức 7năm của tôi sẽ không còn đường nào mà thoát khỏi cái con người 10năm này nên đành đứng im chịu trận.
Đó, có bao giờ tôi nói sai gì hắn đâu, đúng là "Đại Tùy Tiện"
-Chỉ em.... chỉ em mới chữa khỏi bệnh cho anh! Anh bị bệnh rồi...Hừ
Cái tiếng "hừ"đó...trên môi hắn vẽ lên một đường cong không được nguyên vẹn.Cái nụ cười ấy là sao? Hắn nở nụ cười nhẹ nhưng đâu đó thoáng lên vẻ yếu đuối và nghiêm túc... Cái khuôn mặt, cái biểu hiện nụ cười ấy là ...lần đầu tiên tôi thấy, hoàn toàn khác với ngày thường.
-Anh bị bệnh rồi...Bệnh yêu em mất rồi. Bệnh đến nỗi tim muốn đập loạn xạ trong đó vì em, bệnh đến nỗi có thể hy sinh cả tính mạng để muốn em được sống. Anh làm mọi thứ khờ dại chỉ vì muốn có được em. Bởi vì anh yêu em ,đồ ngốc!Sao em vẫn không dám thừa nhận tình cảm của mình ?Khônglẽemngốcđếnthếsao?Mauchữakhỏibệnhchoanhđi, em phải chịutráchnhiệm!
Tôi đứng lặng! ...Đó là câu tỏ tình thứ ba của hắn rồi nhưng đây là lần nghiêm túc nhất...tôi biết hắn đang nghĩ gì nhưng câu trả lời của tôi : chỉ là dấu ba chấm trống rỗng...
Hắn nói tôi ngốc!... Đúng là tôi ngốc thiệt, tại sao tôi lại không hiểu rõ ràng được tình cảm của bản thân mình chứ?
Hắn cứ thế ôm tôi , hắn không biết rằng giữa cái khung cảnh lãng mạn như vậy mà hắn cứ làm những hành động như vậy thì tim tôi không thôi cứ hẫng đi nhiều nhịp sao.
-Mmm....
-Hãy nhắm mắt lại và hỏi tim mình xem tình cảm của em là như thế nào?
Nghe hắn nói ấy mà tôi cứ thế vô thức nghe lời hắn và nhắm mắt lại...
"Tim của mình đang nói gì ?"
Rồi dần dần trong tâm trí tôi hiện ra hình ảnh... Là..khuôn mặt anh tú tựa hoàng tử của hắn, những hình ảnh lúc hắn cười, hắn hát, hắn giúp đỡ tôi và lúc hắn nói yêu tôi... tất cả đều hiện ra!Nhưng cái hình ảnh rõ nhất vẫn là hình ảnh hắn ôm lấy tôi giữa sân trường, đó là khoảnh khắc làm tim tôi loạn nhịp nhiều lần nhất ... Tất cả những chuỗi kí ức hắn và tôi cứ ùa về... Không lẽ là tôi đã yê..
Một lúc lâu sau, tôi nhẹ mở đôi mắt mình ra. Bắt gặp hắn đang nhìn tôi một cách ân cần và giờ tôi cũng đang nhìn hắn. Hai chúng tôi nhìn nhau.
Hay thiệt, thường trong phim những cảnh thế này một trong hai người sẽ đẩy người kia ra vì ngại ,thế mà chúng tôi lại....
~Im lặng
~Cái bầu khí trở nên im lặng, lúc giờ còn có thể nghe được tiếng của những đợt gió thổi qua vườn hoa ào ạt, rồi thổi qua chúng tôi, gió thổi vào mặt, xuyên qua kẻ tóc ....
Hắn và tôi vẫn đứng đó đối diện nhìn nhau rất lâu.Chỉ nhìn nhau, không để ý gì đến xung quanh. Không hiểu vì sao tôi lại muốn nhìn hắn lâu như thế! Tôi muốn nhìn rõ hơn về đôi mắt, chiếc mũi và bờ môi này... Tất cả thứ đó đều luôn làm cho tôi đỏ bừng mặt lên khi nhìn thấy trong khoảng cách gần.
Và hắn vẫn thế vẫn nhìn tôi bằng cặp mắt đầy âu yếm. Nhìn hắn bây giờ, nhìn chúng tôi lúc này sao tôi lại cảm giác thấy hạnh phúc...Hay là.. tôi đã thật sự... đã có câu trả lời ình
-Tôi...
-Anh muốn...Em biết rằng.
-....
-Anh yêu em từ ngay ánh nhìn đầu tiên.Lúc ấy anh biết rằng, em sẽ thuộc về anh và sẽ không ai có thể ngăn cản được điều đó... Bảo Châu sẽ là người anh yêu thương nhất dù chuyện gì xảy ra. Dù em có ghét anh thì anh vẫn luôn yêu em...
- Em không hề ghét anh, em chỉ ghét bản thân mình quá ngu ngốc thôi!
Em yêu anh!!!
Tôi...tôi nói rồi, là câu "Em yêu anh!"Mặt tôi dỏ bừng lên. Cảm giác nhẹ nhõm này là sao?...Có lẽ tôi đã yêu anh ấy rồi.. Rất đúng, anh đã từng nói :một ngày nào đó tôi sẽ phải yêu anh thật nhiều, không rời bỏ được... Và bây giờ tôi đã yêu hắn cái tên "Lâm Tiết Hải" ấy.⊙﹏⊙
-Cảm ơn emm! -Chỉ một câu ngắn gọn.Hắn sà đến ôm lấy tôi từ đằng sau, tôi bây giờ nằm trong vòm ngực đầy ấm áp của anh ấy, nó làm thôi thúc nhịp tim của tôi rồi.Tim tôi và anh "đập" hòa nhịp vào nhau. Và cái mùi hương này, cái mùi của tình yêu mà hoa hồng xanh đã đem lại, sắp làm tôi mê mệt và nghiện mất rồi...
-À mà em kêu ai là anh vậy!?
Ngay cái khúc lãng mạng này hắn lại phá hủy nữa rồi =.=
Hắn nghe mà vui gần chết mà cứ trêu chọc tôi!Nghe thôi cũng thừa biết là kêu ai rồi...
-Anh..anh.. hứ!
Giận thì giận đi có ai cản đâu, mà tự nhiên chu chu cái mỏ lên làm gì không biết, hắn nhìn mà không chịu được nữa rồi...Này là khiêu khích tình yêu mãnh liệt trong lòng hắn nhá...Là do cô thôi đó Trần Bảo Châu...
Rồi một động tác mạnh mẽ, "xoạt" mặt tôi lại đối diện hắn lần nữa, bốn mắt nhìn nhau chớp chớp liên hồi và "mmm". Môi chạm môi, nụ hôn đầu, à không phải, là nụ hôn thứ hai của tôi chứ...đều bị cái tên đáng yêu này cướp mất rồi. Một nụ hôn, lần đầu được sự chấp thuận của hai bên, không còn sự ngại ngùng như bao lần của tôi nữa... Nó ngọt ngào và hạnh phúc lắm."Em yêu anh" và "Anh yêu em" đó là ý nghĩ lúc bấy giờ của hai chúng tôi.
Rất giống Tử Vy và Nhĩ Khang nhể, nói chuyện với nhau qua suy nghĩ...*thần giao cách cảm*
Giữa vườn hoa hồng xanh, có hai con người đang ôm nhau và trao cho nhau vị ngọt từ đôi môi. Không như nụ hôn kiểu Pháp của những người yêu nhau khác nhưng nụ hôn này lại toát lên vẻ đẹp riêng của Hải và Châu...
-"Yêu emkhổlắmđó... Bịchửi, bịđánhnhiều lắmmm"
-"Đánh chửigì, anhchịuhết...Đãnói rồi,dù trờisậphaycáiTráiĐấttođùngnàyngừngquaythìanhvẫnyêuem!"
"HảivàChâulàcủanhau"
*Châu à Heo xin lỗi, là cái thứ ba nha. Còn cái nụ hôn lén lúc ngủ nữa ^_^|| *
---------------------------
End chap...
Độc thoại của Heo: Thật sự Heo thấy không vừa lòng với chap này chút nào, tại Heo ít có yêu đương nên chả biết đâu... Các bạn đọc rồi cho Heo cái cmt nhá... Love all ❤
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...