Không Lấy Hoàng Thượng Hắc Ám

Tuấn Lạc yên lặng tiếp nhận tất cả sức lực Phiêu Tuyết áp tới, đây là chân tướng, cũng là chân tướng hắn đã chỉ cho nàng.
Giọng nói trong đình quen thuộc như
vậy, hai mắt Phiêu Tuyết rưng rưng, khóe mắt lại đảo qua y phục rơi lả
tả trong đình, trường bào màu trắng, nước mắt không tiếng động rơi
xuống.
Người trong đình cùng Phi Sương mây mưa thất thường, đến tột cùng là ai?
Ngọc phỉ thúy xanh biếc kia còn nắm
trong tay, hơi nước trong mắt đã che lấp tầm mắt, hắn để cho nàng biết
một người như vậy tồn tại, rồi lại vô tình đánh nát tất cả tình niệm
trong cõi lòng nàng.
“Ta muốn trở về”

Phiêu Tuyết tựa đầu
vào trong tay hắn, không bao giờ muốn xem biểu diễn đông cung hí trong
Thủy Ba Đình dù chỉ là một cái liếc mắt nữa.
Đằng Tuấn Lạc ôm nàng vào trong ngực,
hơi thở trêu chọc trên người đã thu lại, ánh mắt hắn rối rắm, “Được,
không muốn nhìn thì đừng nhìn, trẫm mang ngươi trở về”

Dứt lời, hắn đem
nàng rời khỏi đám cỏ lau còn đang lay động.
Phiêu Tuyết cố nén đau đớn trong lòng,
nói với Tuấn Lạc: “Chuyện vừa rồi…… Hoàng Thượng có thể đáp ứng thần
thiếp giữ bí mật không?”

Hắn mang theo nàng vào Như Tuyết Các,
trong bóng đêm mông lung Phiêu Tuyết nhìn không thấy ánh mắt ngưng kết
của hắn.

“Được”

Hắn nhẹ nói.

“Thần thiếp…… chính là không muốn làm
cho lệnh muội thân bại danh liệt”

Giọng nói Phiêu Tuyết rất nhẹ, nhẹ đến mức ngay cả chính mình cũng hoài nghi, thật là vì nguyên nhân như vậy
sao?
Thân thể của nàng lạnh run trong gió đêm, không biết là vì thân thể rét lạnh hay là bởi tâm rét lạnh.
Tuấn Lạc không nói gì trở về Như Tuyết
Các, dọc theo đường đi đều đang suy nghĩ, quả thực có hai người bộ dạng
giống nhau như đúc, một người là Trấn Tây tướng quân của hắn, vậy một
người khác là ai? Xem ra người kia cùng ái phi của hắn còn có gì đó rất
sâu xa……
Vũ đạo của nàng là vì người kia mà múa, lại khiến hắn vô tình xem được, vì một cái ngọc bội Phỉ Thúy có thể
chứng minh thân phận, nàng có thể cùng hắn quyết liệt, cũng có thể vì
nam tử kia hạ thấp kiêu ngạo của chính mình đi cầu miệng vàng lời ngọc
đặc xá của hắn.

(chua lòm lên rồi á)
Tuấn Lạc sở dĩ biết chân tướng ở Thủy
Ba Đình là vì vừa rồi khi dạ tiệc kết thúc, hắn bãi giá hồi Như Tuyết
Các, kết quả không thấy Phiêu Tuyết vì thế đi ra ngoài tìm người, trên
đường phát hiện trước mắt chợt lóe qua bóng người, cho nên hắn liền đuổi theo, đến Thủy Ba Đình trông thấy người kia, hắn mới bắt đầu dần dần
làm rõ quan hệ lẫn lộn này.

Cũng bởi vì thế mới đoán được hết thảy.
Tuấn Lạc biết chân tướng mà Phiêu Tuyết đang tìm kiếm, lại không ngờ tới hai người kia cuối cùng lại ở trong
đình kia giao hoan.

Sự việc phát sinh làm cho nàng nhìn thấy một màn
không chịu nổi nhất…..
Cuối cùng nàng lại vẫn muốn giữ bí mật chuyện tối nay.
Tuấn Lạc cảm thấy, cao ngạo của hắn bị nàng đánh bại, hay là ngay từ lúc mới bắt đầu hắn đã quân lính tan rã rồi?
Phiêu Tuyết nhìn gương mặt xinh đẹp của Tuấn Lạc, cảm thấy hắn tại đây trong ánh trăng càng thêm yêu nhan hoặc
chúng, lại cùng trước đây có chút bất đồng.
Hắn đi phía trước, Phiêu Tuyết yên lặng đi theo, hai người rốt cục một trước một sau trở về Như Tuyết Các, đi
hết một đoạn đường này lại giống như dùng hết thời gian của một nghìn
năm.
~oOo~
Trong Thủy Ba Đình, sau khi vận động
kịch liệt, nóng rực phun trong cơ thể Phi Sương, Mặc Duy Thận hai mắt mê ly bắt đầu khôi phục lại cẩn trọng ngày xưa, cả người lập tức tỉnh táo
lại.
“Ngươi…… Phi Sương muội muội ngươi……”

Hắn mở to hai mắt, không thể tin nhìn mọi chuyện.
Phi Sương lúc này thân thể lõa lồ, hạ
thân còn lưu lại nhiệt độ cơ thể hắn, nàng trước ngực cao vút tận tình
dán trong ngực hắn,“Duy Thận ca ca……”

Nàng thẹn thùng kéo tay hắn, che
trước ngực lõa lồ của nàng, “Ta đã là người của ngươi……”

Mặc Duy Thận không thể tin lui về sau
từng bước, đầu còn có chút choáng váng “Chuyện này đến tột cùng là…… Sao lại thế này?!”

Hắn không cách nào tiếp nhận, hắn làm sao có thể làm
chuyện không bằng cầm thú như vậy?

“Duy Thận ca ca……”

Phi Sương thấy vẻ
mặt hắn như vậy lập tức khóc lên “Duy Thận ca ca không muốn thừa nhận
sao? Rõ ràng Duy Thận ca ca ngươi lừa Phi Sương thoát y phục, cưỡng bức
Phi Sương, chuyện này bảo Phi Sương làm sao bây giờ……”

Nàng điên cuồng
bổ nhào lên mặt đất, nhặt lên y phục của mình mặc lên, lại cố tình để
lại cái cái yếm không mặc, “Nếu Duy Thận ca ca không nhận, vậy Phi Sương chỉ có chết để tạ tội, mong rằng Duy Thận ca ca giúp Phi Sương nói với
phụ thân một tiếng Phi Sương bất hiếu, tới Hoàng Tuyền trước một bước!”

Dứt lời cả người lập tức đứng trên lan can của đình, muốn nhảy xuống.
Mặc Duy Thận nhanh tay lẹ mắt, lập tức kéo nàng, y phục lại xé rách một mảnh, nửa ngực lộ ra.
“Duy Thận ca ca ngươi! Nếu không cần
Phi Sương, vậy cứu Phi Sương làm gì, lúc này còn…… Phi Sương hối hận……”

Nàng dấn thân về phía trước, trên người phát ra mùi hương dược nhất thời làm hắn ngẩng cao, Phi Sương xấu hổ che mặt trong tay áo,“Duy Thận ca
ca……”

Nàng ngừng lời.
Mặc Duy Thận lập tức buông nàng, kéo ra khoảng cách lẫn nhau.
Hắn nâng trán, quỳ một gối xuống trước
mặt nàng, nam tử đỉnh thiên lập địa cứ như vậy quỳ gối trước mặt nữ tử
lê hoa mang vũ,“Ta sẽ chịu trách nhiệm—”

(gương mặt như hoa đầy nước
mắt)
Phi Sương nghe xong, lau lệ trên mặt,
bối rối thu y phục của mình cùng hắn quỳ trên mặt đất, kích động nói:
“Duy Thận ca ca ngươi mau đứng lên! Phi Sương không cần ngươi cưới Phi
Sương, Phi Sương biết ngươi yêu tỷ tỷ, nhưng hôm nay…… Phi Sương đã……”

“Duy Thận ca ca, ngươi đã đem Phi Sương nhìn hết thảy, điều này làm cho Phi Sương còn thế nào gả cho người
khác? Bằng không Phi Sương chỉ có thể lấy chết tạ tội”

Duy Thận lại thận trọng nói: “Ta sẽ chịu trách nhiệm”

Cố Phi Sương hơi hơi gật đầu, cuối cùng mới yên lặng mặc vào xiêm y của mình.
“Ta đưa ngươi trở về”


Phi Sương thẹn thùng gật đầu, cũng đem
cái yếm mới vừa rồi không mặc nhét vào trong tay của hắn,“Đây là Phi
Sương……”

Nàng chớp mi, cúi đầu ngượng ngùng không nói tiếp.

(A.

Ta chém, ta băm, ta chặt.

Ghét, ghét ghét)
Trên y bào màu trắng hắn mặc còn lây
dính vết máu xử nữ của nàng, cái yếm cầm ở trong tay, cảm thấy lửa đốt
tay, xấu hổ không chịu nổi, khí huyết nhất hư một ngụm máu tươi liền
phun ra ngoài.
“Duy Thận ca ca!! Phi Sương không cần
ngươi tiễn! Phi Sương tự mình trở về!”

Nàng bị cảnh tượng này làm cho sợ tới mức run run, lảo đảo hướng đường nhỏ duy nhất chạy ra khỏi Thủy Ba
Đình, nàng thật sự không biết sẽ gây họa lớn như vậy, Duy Thận ca ca
thân mình luôn luôn tốt, tại sao có thể như vậy!
Nàng có phải đã làm sai hay không? Có phải đã thật sự làm sai hay không?
Sau khi Phi Sương hoảng sợ rời đi, Duy
Thận cả người mềm nhũn, ngã ngồi trong Thủy Ba Đình, nơi này còn lưu lại một tia hơi thở kiều diễm, hắn hung hăng nện một quyền vào cột trụ của
Thủy Ba Đình, rốt cục nhịn không được bắt đầu phát cuồng.
Cũng không biết trải qua bao lâu, một
thân ảnh màu trắng rốt cục tìm được đến Thủy Ba Đình, đầu tiên là kinh
ngạc, rồi sau đó là chậm rãi gọi: “Đại ca—”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận