Lục Sơ Uyển gật gật đầu, lập tức đưa tay nhận lấy bình sứ từ chủ nhiệm Lý, nhìn từ trên xuống dưới, không có ngày sản xuất hay địa chỉ, cũng không có tên nhà sản xuất.
Trước mặt Phó Chi, thuận tay ném cái bình vào thùng rác: "Bệnh tình của bà nộinghiêm trọng, yêu cầu phối hợp với bác sĩ trị liệu mới có thể khỏi hẳn, những sản phẩm ba không như vậy đều không sạch sẽ, không hợp vệ sinh, ăn vào gây hại cho thân thể của bà nội thì ai sẽ chịu trách nhiệm?"
Hứa Vi bị hành động của Lục Sơ Uyển làm giật mình: "Uyển Uyển!"
"Co hai, con làm vậy cũng vì muốn tốt cho Chi Chi và bà nội.
" Lục Sơ Uyển lạnh mặt nói: "Một bệnh không phiền đến hai bác sĩ, sự lợi hại của chủ nhiệm Lý cùng kết quả kiểm tra đều ở đây, thân thể của bà nội sắp khỏi hẳn, con không cho phép xảy ra sơ xuất vì những điều vặt vãnh như vậy!"
So với Lục Sơ Uyển khéo léo, Bạch Dao nói chuyện cũng không chút khách khí, đối với lão phu nhân nói: "Mẹ, mẹ nghe Uyển Uyển nói đi, đều là bằng tuổi nhau cả, sao lại có sự khác biệt đến vậy!"
Còn có thể là vì cái gì.
Lục Sơ Uyển chính là cháu gái ruột đáng tự hào của Lục lão phu nhân, là một tay bà cụ nuôi dạy mà nên, so sánh với một cô gái quê mùa đến từ nông thôn thì có điểm nào có thể giống sao?
Lục lão phu nhân trừng mắt nhìn Phó Chi: "Nghe rõ lời chị họ con nói chưa? Về sau loại đồ vật này đừng có đem đến trước mặt ta.
Chậm trễ ta dưỡng bệnh!"
Phó Chi nhìn bình sứ bị ném vào thùng rác, một lúc lâu sau, thu hồi tầm mắt.
cô liếm liếm cánh môi, giọng điệu tạm dừng: "Được a.
"
giọng điệu rất bình tĩnh nhẹ nhàng, nhưng Hứa Vi có thể cảm giác được con gái rất không vui.
Cô ấy đau lòng lôi kéo cánh tay Phó Chi, nghĩ đến bình thuốc còn dư lại ở trong túi xách mình, liền bênh vực: "Mẹ, Chi Chi là có lòng.
"
Bạch Dao phản bác: "Có lòng mà làm chuyện không đúng, như vậy cũng không thể khen ngợi được!"
"Chúng ta có thể hiệu được là con bé vừa từ nông thôn tới, không có cảm giác an toàn, muốn thể hiện bản thân.
Nhưng những thứ này!.
"
Lục Sơ Uyển không nhanh không chậm nói: "Em ăn không sao cả, nhưng bà nội rất quan trọng.
Em tốt nhất là nên chú tâm vào học tập đi, bệnh của bà nội đã có bác sĩ trị liệu chuyên nghiệp.
"
Thấy Lục Sơ Uyển còn muốn ám chỉ thêm cái gì đó, nhưng Phó Chi đã không còn đủ kiên nhẫn nghe hết.
"Chị ném cái bình sứ đi, em cũng không so đo là bởi vì em cùng lão phu nhân không có y duyên, nhưng thân thể của bà ấy có chỉ số bình thường lại, đây chính là do tác dụng của thuốc.
"
Cô gằn từng chữ một không nhanh không chậm nói.
Lục Sơ Uyển cảm thấy buồn cười: "Bà nội uống thuốc gì mà tốt lên, chúng ta cũng không có tư cách đánh giá! Muốn để bà nội đánh giá cao thì em cũng phải có bản lĩnh, lấy mấy cái thực phẩm chức năng bình thường ra để lừa gạt còn bị vạch trần, vứt đi cũng là thiệt cho em thôi!"
"Bất kể có phải thực phẩm chức năng bình thường hay không, đây đều là tâm ý của Chi Chi.
" Lục Cảnh Thanh đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nhéo nhéo giữa mày, kéo Phó Chi: "Mẹ, Chi Chi ngày mai còn phải đi học, ở đây cũng không có gì gấp để giúp đỡ, con cùng Vi Vi đưa con bé về nhà trước, chút nữa sẽ quay lại đây với mẹ.
"
Lão phu nhân còn chưa kịp trả lời, Lục Dư Thâm đang không có chút cảm giác tồn tại phản ứng rất nhanh, lập tức liền đi theo phía sau ba ba ra ngoài.
Lục lão phu nhân: "!.
"
Đây là muốn tức chết bà!
Cũng may bọn nhỏ nhà đứa con trai đầu hiểu chuyện, Lục Sơ Uyển cam đoan với bà cụ: "Bà đừng nóng giận, hãy thư giãn, nếu thành phố A không thể chưa khỏi cho bà, con liền đưa bà đến thủ đô, ra nước ngoài, chắc chắn sẽ tìm thấy bác sĩ có thể chữa khỏi bệnh cho bà!"
Bạch Dao cũng nói: "Ở thủ đô có không ít bác sĩ giỏi, con nhớ là giáo sư Hà cũng nghiên cứu khoa học về phương diện y học, chắc hẳn sẽ quen biết nhiều người, nếu ba Uyển Uyển không tìm thấy bác sĩ giỏi thì đến lúc đó Uyển Uyển đi cầu xin giáo sư Hà, nhờ giáo sư giới thiệu cho vài bác sĩ, dù như thế nào cũng sẽ đem bệnh của mẹ chữa khỏi!"
Lục lão phu nhân vừa nghe, xác thật đúng là có lý, thở dài nói với Bạch Dao: "Ta sinh ra ba đứa con trai, nói về hiếu thuận thì không ai sánh bằng thằng cả.
"
Bạch Dao trong lòng vui mừng khôn siết, rèn sắt khi còn nóng, phân phó cho Lục Sơ Uyển: "Con mau đi tiễn nhà chú hai đi, nói với chú của con là ngàn vạn lần do ta sai, ta không nên nói xấu Chi Chi, bảo chú ấy là đừng oán hận bà của con!"
Lục Cảnh Thanh cùng Hứa Vi đến gara dưới hầm lấy xe.
Sắc trời tối dần, vầng trăng khuyết nửa cong.
Ánh đèn trong phòng nghỉ tỏa màu vàng ấm áp, Lục Sơ Uyển vừa mới đi ra, liền thấy đứng Phó Chi đứng dưới ánh đèn, hai người cách nhau khoảng 10 mét.
Ánh mắt dừng lại ở khuôn mặt thanh tú của Phó Chi, hít một hơi thật sâu.
Sau một lúc lâu, Lục Sơ Uyển gọi cô lại: "Phó Chi, chúng ta nói chuyện riêng đi, bà nội có chuyện muốn nói, nhờ chị chuyển lời cho em.
"
Lục Sơ Uyển bước nhanh đến bên người cô, hai người đi đến chỗ phòng nghỉ, mỗi người đứng ở một bên, khoảng cách ở giữa được nới rộng ra.
Lục Sơ Uyển đảo mắt đến Lục Dư Thâm trên tay đang cầm 'thực phẩm chức năng' nhét vào miệng, nháy mắt lại thu trở về, sau đó không nhanh không chậm nói: "Chị biết là những đứa trẻ từ cô nhi viện đi ra vì muốn sống sót mà không ngại lấy lòng người khác.
"
Phó Chi ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái.
Sau khi nói câu đầu tiên, Lục Sơ Uyển liền thuận nước đẩy thuyền, lời nói ra liền không chút giấu diếm.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...