Lâm Hạo Dương vừa cao lại một thân âu phục, rất có cảm giác tồn tại.
Hắn đứng ở chỗ này, không khí có vẻ thiếu đi không ít.
Ngọc Tuyên lùi về phía sau, gần như muốn dán người lên vách ngăn trên thang máy.Cô lại lấy tai nghe nhét vào tai.Trong tai nghe bài hát vẫn tiếp tục, không biết tên bài hát, nhưng đó là ca khúc được đề cử trên máy nghe nhạc.
Không dễ nghe, rất ồn ào.Ngọc Tuyên nhìn chằm chằm con số trên thang máy, bốn mươi chin lầu dài đằng đẵng, phảng phất như cả một đời.
Khi bài hát xa lạ kết thúc, trong tai nghe tự động vang lên âm thanh của Lâm Hạo Dương, Ngọc Tuyên giật mình, cô lập tức lấy di động muốn tắt đi, dư quang nhìn Lâm Hạo Dương qua tấm kính đối diện.
Phía sau cô chính là tấm kính, đứng ở góc độ Lâm Hạo Dương có thể nhìn hình ảnh phản chiếu chuyển động của cô.Ngọc Tuyên vẫn duy trì bình tĩnh trên mặt, trong tai nghe Lâm Hạo Dương đang hát chiếc áo len đen là hồi ức của hai người.*chiếc áo len đen bài hát của ca sĩ Châu Kiệt LuânNgọc Tuyên bình tĩnh nhấn nút dừng của tai nghe.Dưới mái tóc ngắn của cô, tai nghe Bluetooth nhấp nháy hai lần.Lâm Hạo Dương giương mắt nhìn qua, Ngọc Tuyên cực kỳ thích mang tai nghe, nhiều năm như vậy không có chút thay đổi nào.
Cô ở hoàn cảnh xa lạ —— ngay sau đó trong thang máy vang lên âm thanh Lâm Hạo Dương hát chiếc áo len đen.Ngọc Tuyên luống cuống chân tay tắt đi âm nhạc bên trong điện thoại, thang máy cũng đã đến lầu 49, Ngọc Tuyên vô cảm quay đầu nhìn cửa kính, cô muốn nhảy từ đây xuống.“Lão đại? Tới rồi.” Lý Tấn nói.Ngọc Tuyên vội vàng lấy điện thoại bỏ vào trong balo, tai nghe trên người cũng tháo xuống, cô thế nhưng tắt máy lại ấn thành nút tạm dừng, tai nghe Bluetooth bị ngắt kết nối.Di động không có thiết bị kết nối trở thành loa ngoài.Ngọc Tuyên nghẹt thở.“Lâm tổng cũng ở chỗ này ăn cơm?” Lý Tấn hỏi.Cô thực sự giữ bài hát của tám năm trước, khóe môi Lâm Hạo Dương giương lên ngay sau đó mím chặt môi, một tay bỏ trong túi vẫn duy trì nét bình tĩnh trên mặt, giương mắt nhìn về phía Lý Tấn, “Vị trí của các người ở chỗ nào? ”Phục vụ nhà hàng tiến lên, cùng Lý Tấn nhanh chóng xác định thông tin, ngẩng đầu lên nhìn thấy ba người cùng đi tới, ba vị này là muốn ăn ngày Lễ Tình nhân phần ba người sao? Kích thích như vậy?Ngọc Tuyên muốn xoay người tiến vào thang máy rời đi, nhưng như vậy quá cố ý rồi.
Cô nắm chặt lòng bàn tay, trong lòng bàn tay có mồ hôi, cô đi ở phía sau cùng.
Lý Tấn không biết chuyện bài hát kia là như thế nào, nhưng Ngọc Tuyên cùng Lâm Hạo Dương trong lòng biết rất rõ.Bài hát kia là khi sinh nhật cô được Lâm Hạo Dương thu âm lại, cô cất ở trong di động tám năm.
Sau khi chia tay, cô cũng rất ít khi nghe, cô cũng không dám nghe xong hoàn chỉnh, mỗi lần phát tới bài hát này cô đều lướt nhanh qua.
Nhưng cô lại chưa từng bỏ bài hát này ra khỏi danh sách, một khi thay điện thoại, cô đồng bộ tất cả dữ liệu một lần, bên trong không có tệp tin nào khác, chỉ có bài hát này.Phục vụ đưa bọn họ tới chỗ ngắm cảnh tốt nhất của hàng, nhà hàng thế nhưng chọn cho bọn họ địa phương thoải mái như vậy, Lý Tấn ngồi xuống nhìn Lâm Hạo Dương cũng ngồi xuống đối diện.Lý Tấn: “……”Bọn họ cùng Lâm Hạo Dương có quen biết sao?“Lâm tổng? Anh cũng đặt chỗ ngồi này sao? ”“Tôi không có đặt chỗ ngồi.” Lâm Hạo Dương nhận menu phục vụ đưa tới, khẽ nghiêng người ra phía sau, cố chấp dán chặt nơi này, ai không có khả năng xúc hắn đi, “Gặp nhau là duyên, mọi người đều có duyên như vậy.” Duyên phận chết tiệt này, kỳ diệu cỡ nào, Lâm Hạo Dương quay đầu nhìn về phía Ngọc Tuyên, “Ngọc tổng không phiền chúng ta cùng nhau ăn cơm chứ?”"Tôi đi toilet." Ngọc Tuyên cầm theo balo đứng lên, “Các người gọi cơm đi.”Ngọc Tuyên đẩy ghế dựa ra, nhanh chóng rời đi.Lâm Hạo Dương bỏ menu xuống, lạnh nhạt hướng nhân viên phục vụ gật đầu, “Trở về lại chọn món ăn, cảm ơn.”Ngọc Tuyên lập tức đi ra khỏi nhà hàng, đi tới chỗ thang máy, phía sau có tiếng bước chân trầm ổn, cô không quay đầu lại.
Mấy năm nay cô tu luyện dù núi có lở trước mặt sắc mặt cũng không thay đổi, không biết hôm nay làm sao vậy, tình huống chồng chất.Thật sự là xấu hổ tới cực điểm, Ngọc Tuyên rất sợ hãi loại cảm giác xấu hổ này.“Toilet không ở hướng này.” Thanh âm quen thuộc của người đàn ông phía sau vang lên.Ngọc Tuyên nhắm mắt lại sâu khí, quay đầu nhìn về phía Lâm Hạo Dương, “Phải không? Lần đầu tiên tôi tới đây, không biết phương hướng ở đây.
"Lâm Hạo Dương bỏ hai tay vào trong túi, chân dài bước một bước tới trước mặt Ngọc Tuyên, nâng cằm lên lạnh lùng ra hiệu, “Ở bên kia.”Ngọc Tuyên nhìn thang máy đang đi lên, nói, “Dạ dày có chút không thoải mái, các người ăn trước, tôi đi trước.”Ngọc Tuyên bước qua người Lâm Hạo Dương, bước nhanh đến trước thang máy.“Cô còn giữ ca khúc tôi hát?”Ngọc Tuyên dừng bước chân lại, trong đầu ong lên một tiếng, có thứ gì đó trong bóng tối nổ tung ra.
Cô ngẩng đầu lên qua nhìn xuyên qua tấm kính thật lớn, có thể nhìn thấy mặt hồ cách đó không xa, ở dưới ánh đèn, sóng nước lóng lánh.
Bên trong tấm kính phản chiếu lại hình ảnh, Lâm Hạo Dương đứng ngay ở phía sau lưng cô."Cái gì?"Lâm Hạo Dương có chút bực bội, hắn lấy hộp thuốc rút ra một điếu thuốc cắn lên môi, ngọn lửa màu lam lăn trên điếu thuốc, ánh sáng màu cam sáng lên.
Hắn thả tay xuống nắm chặt cái bật lửa, nhìn chằm chằm vào tấm kính một lúc, tiếng nói khàn khàn, “Bài hát kia là tôi hát, có đúng không?”“Anh tặng cho tôi, chính là của tôi.” Ngọc Tuyên đeo balo quay đầu nhìn về phía Lâm Hạo Dương, ánh mắt trong trẻo có vài phần sắc bén, “Lâm tiên sinh có khái niệm bản quyền hay không? Bản quyền khi anh đưa ra ngoài thì cùng anh không quan hệ.
”Lâm Hạo Dương bị cô chọc giận mà cười, hắn cầm điếu thuốc chân tiến lên một, khói thuốc màu trắng dần dần tan đi.
Bộ dáng hắn càng thêm hung hãn, mày kiếm lạnh lùng khẽ nhướng lên, khắc sâu con ngươi cực tối trong mắt hai mí, “Tôi cũng đã đem tặng cho cô, tặng có hiệu lực, bản quyền thuộc về cô.
Sao cô không đòi quyền lợi vĩnh cữu đi? Hay cô nghĩ khái niệm bản quyền còn lựa chọn khác? ”Ngọc Tuyên nắm chặt tay, cô chỉ muốn chạy nhanh rời khỏi nơi này, cô máy móc buông tay lại nắm chặt, sau vài lần, cô khó khăn mở miệng, “Con người và bài hát không giống nhau.”“Vậy là tôi còn không bằng một bằng bài hát đúng không?” Lâm Hạo Dương không khỏi cười nhạo, mắt hai mí vốn đã sâu cười rộ lên càng thêm thâm thúy.
Hắn quay đầu nhìn sang bên khác, ngay sau đó nhìn về phía sau Ngọc Tuyên, bình thường đã không bằng một bài hát, hắn ở trong mắt cô cái gì cũng không phải.
Cô trở về chính là liên quan tới Tưởng Lâm Dữ, cùng hắn có quan hệ gì?Hắn cảm thấy buồn cười đến lợi hại, giống như khi hắn chạy như điên lên núi, đưa cho tiểu thương trên chợ một khối tiền để xem trên mộc bài viết gì, cuối cùng trên mộc bài vẫn là kiệt, giống nhau đến buồn cười .Bảy tám năm, bọn họ hẳn là buông xuống.Bọn họ đều có cuộc sống của mình, phát triển theo cuộc sống mà họ mong muốn.
Họ đã sớm không phải là những thiếu niên, thiếu nữ đơn thuần năm đó, chuyện phát sinh ngoài ý muốn, từ một khắc kia, cuộc sống bọn họ có kết cục đã định về phần riêng của mình.Hắn có chuyện hắn phải gánh, cô có khát vọng của cô, khả năng cô đã có rất nhiều bạn trai, bên người cô có rất nhiều người theo đuổi.
Chỉ cần nhìn trợ lý nhỏ kia của cô, tình yêu trong mắt đều không giấu được.Bọn họ có thể níu kéo cái gì đây? Cái gì cũng sẽ không có.
Nhưng Lâm Hạo Dương bây giờ cùng với năm đó giống nhau đến buồn cười, một năm kia, hắn đi tìm Tưởng Lâm Dữ ăn cơm, trong lúc vô ý thấy được Ngọc Tuyên, hắn như một thằng ngốc ngồi trong tiệm lẩu đến rạng sáng.Không biết cụ thể cô đi đâu ăn cơm, không dám đi ra ngoài.Không muốn gặp cô, không dám gặp cô, sợ mất khống chế.Người khác cười nhạo hắn ngu ngốc, vì chút chuyện này ngồi tiệm lẩu một đêm, nghe vào cũng rất não tàn.
Tình yêu chưa đạt được mà thôi, một mối quan hệ cũng không có.
Ở cái thời đại không có tình cảm cũng lên giường được, mọi người thay người yêu như thay áo, chỉ cần cầm tay ái muội với đối tượng, có thể đến mức này sao?Đối với hắn, chính là như vậy.“Không có việc gì, đi thôi.” Lâm Hạo Dương dập tắt điếu thuốc xoay người trở lại.“Rất xin lỗi.”Lâm Hạo Dương bước chân chậm lại, trên môi còn khói cay của thuốc chua xót, hắn nhìn nhà hàng náo nhiệt cách đó không xa.
Hắn dương môi dưới, sớm nên buông xuống.“Khi đó tôi đồng ý với mẹ tôi, ở lại nước Mỹ.” Ngọc Tuyên thanh âm rất thấp, “Anh không thể ở lại nước Mỹ, tôi không thể trở về, tôi không muốn——”Lâm Hạo Dương quay đầu nhìn về phía vòng đu quay ở công viên, ném thuốc vào thùng rác bên cạnh.“Nợ anh một câu xin lỗi, tôi vẫn luôn muốn nói với anh, rất xin lỗi.” Ngọc Tuyên không giải thích tốt, “Lâm Hạo Dương, tôi biết năm đó tôi gây ra tổn thương rất lớn cho anh.”“Không có gì là tổn thương lớn, không đến mức.” Lâm Hạo Dương quay đầu nhìn Ngọc Tuyên, “Còn không phải chỉ là bị cô vứt bỏ một lần thôi sao, cô nghĩ quá nhiều.”Ngọc Tuyên mím chặt môi, nắm chặt mép túi.“Trước kia không thể trở về.” Lâm Hạo Dương chỉ đầu ngón tay hạ xuống, mắt rũ xuống cười khẽ, “Vậy hiện tại có thể trở về rồi? Cô không thể trở về mục đích trả gấp đôi.
”Lúc đầu bởi vì hắn không thể trở về, người khác thì có thể.Đinh một tiếng thang máy ra, Ngọc Tuyên hướng Lâm Hạo Dương gật đầu, cô rất nóng lòng muốn rời đi khỏi nơi này.
Cô đi vào thang máy, theo sau có một đạo kình phong, Ngọc Tuyên quay đầu lại, Lâm Hạo Dương đã vào thang máy.
Trên người hắn có mùi thuốc lá, mùi thuốc rất mạnh.Lâm Hạo Dương bước vào thang máy mặt không biểu tình ấn xuống lầu một của thang máy, nhìn Ngọc Tuyên một cái.Ngọc Tuyên lùi về phía sau cùng hắn kéo ra khoảng cách, Lâm Hạo Dương còn theo cô để làm gì? Không phải hắn tới nhà hàng để ăn cơm sao?Bọn họ đối mặt nhau một lát, Ngọc Tuyên dời ánh mắt, "Bài hát kia tôi sẽ xóa."“Đó là đồ của cô, tùy cô xử lý như thế nào.” Lâm Hạo Dương dựa vào trên thang máy, lại mở một nút áo ghi-lê, hắn năm đó cũng đem chính mình thành món quà ngày Lễ Tình đưa cho Ngọc Tuyên, cô xóa bỏ hắn rất dứt khoát.
Cô giữ lại bài hát kia không phải bởi vì Lâm Hạo Dương đi? Có thể là bởi vì Châu Kiệt Luân.Lâm Hạo Dương đứng ngăn chặn tại cửa thang máy, không cho Ngọc Tuyên cơ hội nhấn nút thang máy.Ngọc Tuyên không biết nên giải thích cái gì, cô vì mẫu thân ở lại ở nước Mỹ, kết quả mẫu thân rời khỏi nước Mỹ.
Giống như năm đó phụ thân rời bỏ cô, khó có thể mở miệng.Hiện giờ cô cùng Lâm Hạo Dương, xa cách nhiều năm như vậy, người có còn là người năm đó hay không, cô cũng không biết.Thang máy đến lầu một dừng lại, Ngọc Tuyên đi ra ngoài trước, gió lạnh thổi từ tòa cao ốc tới.
Ngọc Tuyên kéo cổ áo khoác lên cao, cô không biết lái xe, cô chính là người lùn theo thuyết hành động khổng lồ.
Nghiên cứu ô tô nhiều năm như vậy, đến nay không có sờ qua tay lái.Ngọc Tuyên đi đến ven đường lấy di động để gọi xe, phía sau Lâm Hạo Dương không đi theo, cô thở ra một hơi đồng thời trong lòng cũng cảm thấy trống rỗng.Nên đem bài hát kia xóa bỏ, quá khứ bọn họ tựa như ca từ trong câu, vĩnh viễn để cho ký ức ngừng lại ở đó.Chiếc xe việt dã màu đen chậm rãi lái qua đây, đèn xe loá mắt, Ngọc Tuyên nghĩ chính mình cản đường, lùi về phía sau từng bước.
Chiếc xe dừng lại, tiếng còi không ngừng vang lên.Với tiếng vang lớn, Ngọc Tuyên ngẩng đầu đối diện với ánh mắt Lâm Hạo Dương đang ngồi trên ghế lái, hắn nhấn còi như vậy sẽ không bị cảnh sát giao thông bắt lại sao?Cánh tay dài Lâm Hạo Dương đặt trên cửa sổ xe, hạ mí mắt xuống, “Lên xe.”“Không cần ——”“Lên xe.” Lâm Hạo Dương ngữ khí tăng lên thêm vài phần, có thể nói là mệnh lệnh, “Nhà cô xin lỗi là không ăn nói ba chữ xin lỗi, xin lỗi là kết thúc sao?”Hắn không phải nói không đến mức đó sao? Ngọc Tuyên nhíu mày.“Ngọc tổng quả nhiên không giống người thường, ngay cả xin lỗi cũng cao cao tại thượng như vậy.” Một tay Lâm Hạo Dương để trên cửa sổ xe, một bàn tay tùy ý đặt lên tay lái, tiếng nói trầm xuống muốn cười nhưng không cười nổi, “Ngọc tổng ưu tú, tôi chỉ có thể hy vọng nhìn bóng lưng, trố mắt nhìn theo.
”Ngọc Tuyên kéo cửa xe ngồi vào ghế phụ, nghiêm túc nhìn Lâm Hạo Dương, “Anh muốn tôi xin lỗi như thế nào?”“Thắt dây đai an toàn vào.” Lâm Hạo Dương kéo cửa sổ xe lên đem gió lạnh ngăn cách bên ngoài, bên trong xe độ ấm cao.Ngọc Tuyên thắt đai an toàn, mím môi, Lâm Hạo Dương nghĩ muốn cô xin lỗi kiểu gì? Cô nói, nói kết thúc sao.Lâm Hạo Dương cũng không có lập tức lái xe, mặt hắn âm trầm nhìn qua Ngọc Tuyên, xoay người từ phía sau lấy hòm thuốc cùng nước, mở hòm thuốc lấy ra ba hộp thuốc dạ dày so sánh thành phần, “Dạ dày không thoải mái như thế nào? Đau hay là trướng? Có muốn nôn hay không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...