Edit: Cải Trắng
Hôm sau, đoàn làm phim tiếp tục ghi hình tại trường quay ở thành phố điện ảnh Bắc Thành.
Kể từ sau khi Tô Ngự và Nguyễn Tri Vi trở nên thân thiết hơn, Tô Ngự, Nguyễn Tri Vi và Tiếu Mông Mông trở thành bộ ba thường xuyên ngồi nghiên cứu kịch bản, soát thoại với nhau. Theo như lý thuyết thì sau hai ngày nghỉ, toàn bộ diễn viên của đoàn làm phim phải thoải mái, tinh thần sáng láng hơn mới đúng, nhưng tâm trạng Nguyễn Tri Vi uể oải thấy rõ, Tô Ngự cũng trông mệt mỏi không kém.
Tiếu Mông Mông hết quay qua trái nhìn Nguyễn Tri Vi lại dòm sang bên phải quan sát Tô Ngự, ngạc nhiên nói: “Hai ngày nay hai người không nghỉ à? Sao hôm nay trạng thái còn không bằng cả trước khi nghỉ thế?”
Tô Ngự day day huyệt thái dương, nói: “Không nghỉ. Quản lý sắp xếp thêm lịch trình cho tôi.”
“Công ty quản lý của cậu chèn ép nghệ sĩ quá đáng thật đấy…” Tiếu Mông Mông cảm thán: “Vi Vi, cậu thì sao? Sao sắc mặt cậu kém thế?”
Hôm qua sau chuyến về thăm cha mẹ, vì bộ phim mà tâm trạng Nguyễn Tri Vi sa sút hẳn, thế nên không nghỉ ngơi tử tế.
Cô không muốn nói nhiều: “Tối qua tớ ngủ không ngon.”
“Thôi nào, vứt chuyện hôm qua ra sau đầu đi thôi… Nào, làm việc thôi, hôm nay phải là một ngày tràn đầy năng lượng đấy. Chúng ta soát thoại tiếp nào.” Tiếu Mông Mông lôi kịch bản ra đọc. Sáng nay ba người họ có một cảnh diễn chung nên bây giờ coi như tập duyệt trước, tránh để lúc diễn mắc sai lầm.
Ba người đối diễn được một lúc thì trợ lý của An Duyệt Nhiên chạy tới, nói: “Chị Vi Vi, chị ra lấy hàng chuyển phát nhanh giúp em được không? Chị An cần gấp mà giờ em không ra được.”
Chỗ lấy hàng chuyển phát nhanh cách đây khá xa, tầm này cũng nhiều người đang xếp hàng ở đấy nên khá mất thời gian
Vì sắp đến lượt Nguyễn Tri Vi diễn nên cô không thể làm gì khác hơn ngoài nói lời từ chối: “Xin lỗi, tí nữa chị phải diễn rồi, tạm thời không rời khỏi trường quay được.”
Trợ lý nhỏ sốt sắng nói: “Chị vào diễn muộn một tí cũng có sao đâu. Giờ chị An không lấy được hàng chuyển phát nhanh sẽ nổi đóa với em mất.”
Chị diễn muộn một tí cũng có sao đâu?
Tiếu Mông Mông ngẩng đầu lên nhìn. Cô trợ lý này bị làm sao thế? Việc của cô ta mới gọi là việc, còn việc của người khác thì không đáng là bao đúng không?
Nguyễn Tri Vi cũng nhìn ngay ra suy nghĩ của trợ lý, vì thế cô đứng im tại chỗ nhìn đối phương, không nói gì.
Đây là lần đầu tiên Nguyễn Tri Vi từ chối giúp trợ lý của An Duyệt Nhiên. Có lẽ cô nàng cũng không ngờ mình lại bị từ chối, sốt ruột nói: “Hôm nay chị sao thế? Bình thường chị luôn giúp em mà? Chỉ lấy đơn chuyển phát nhanh thôi, chị giúp em được không?”
Tô Ngự yên lặng đứng cạnh nãy giờ nghe thế liền ngẩng mặt lên, lạnh lùng nhìn cô trợ lý.
Tiếu Mông Mông nghe tới trợn tròn mắt. Gì thế này? Không ngờ trên đời này vẫn còn loại người xem lòng tốt của người khác là lẽ đương nhiên đấy. Tính làm người ta cắn rứt hả? Tiếu Mông Mông lúc này thật sự chỉ muốn thay Nguyễn Tri Vi mắng cho cô nàng một trận.
Có điều, chuyện chẳng dính dáng gì tới mình nên Tiếu Mông Mông cũng không tiện xen ngang. Cô lườm trợ lý nhỏ một cái sắc lẻm, lòng càng thêm chán ghét An Duyệt Nhiên và nhóm người bên cạnh cô ta.
Chính vào lúc Tiếu Mông Mông nghĩ Nguyễn Tri Vi sẽ đứng dậy giúp người ta như thường lệ thì Nguyễn Tri Vi lại mở miệng nói, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng nhưng câu từ lại vô cùng cứng rắn:
“Trước đó chị giúp em là vì chị muốn giúp. Còn hiện tại, chị không giúp được. Chị không nợ em nên không có nghĩa vụ phải giúp.”
Đệch!
Đây là lần Nguyễn Tri Vi nặng lời nhất mà Tiếu Mông Mông biết kể từ khi quen cô tới nay.
Trợ lý nhỏ sững người, tới lúc phản ứng lại mới thấy xấu hổ, sắc mặt hết đỏ lại trắng, luống cuống xoay người rời đi, miệng lẩm bẩm: “Không giúp thì thôi.”
Sau khi trợ lý khuất bóng, Nguyễn Tri Vi quay đầu sang bên cạnh mới biết cả Tô Ngự và Tiếu Mông Mông đều đang nhìn chằm chằm mình.
Nguyễn Tri Vi lấy làm khó hiểu, nhỏ giọng hỏi: “Hai người sao lại nhìn chằm chằm tôi thế?”
Tiếu Mông Mông chậc một tiếng, giơ tay vỗ bôm bốp: “Được đấy Vi Vi, tớ cứ tưởng lần này cậu lại làm người tốt.”
“Không phải thế.” Nguyễn Tri Vi giải thích: “Trước đó tớ làm vậy không phải vì muốn làm người tốt. Mấy việc trước đó em ấy nhờ đều là việc nhỏ, tớ tiện tay giúp thôi, không phiền phức, nhưng hình như em ấy coi lòng tốt của tớ thành lẽ đương nhiên rồi.”
Nguyễn Tri Vi có lòng bao dung cao hơn đa số người, cũng rất tốt bụng, hay giúp đỡ người khác nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc cô yếu đuối, càng không có chuyện cô để người khác bắt nạt mình. Cô có giới hạn, biết đúng sai, nếu đối phương chạm vào giới hạn của mình, cô sẽ không nhịn.
Tô Ngự lẳng lặng đứng quan sát Nguyễn Tri Vi. Gương mặt cô vẫn như vậy, nước da trắng mịn, hàng mi cong dài, con ngươi trong veo sạch sẽ, một vẻ đẹp mong manh dịu dàng trời ban, nhưng ẩn sâu trong đó lại không phải sự yếu ớt. Nghĩ tới đây, khóe môi cậu ta khẽ nhếch lên.
Cậu ta thầm bổ sung hình tượng Nguyễn Tri Vi trong lòng mình, dịu dàng nhưng cũng gai góc.
Nó giống như một viên ngọc tròn tỏa sáng lấp lánh vậy. Thoạt nhìn, người ta sẽ cảm thấy nó bóng mượt đẹp đẽ, nhưng cầm lên rồi mới biết nó không trơn nhẵn như bề ngoài, hơi sần sùi cơ mà không hề đem lại cảm giác quá sắc bén, trái lại còn vô cùng thoải mái.
Sự tương phản ấy càng khiến người ta ngạc nhiên hơn.
Phía bên kia phim trường, trong gian phòng của An Duyệt Nhiên, cô ta vì không nhận kịp chuyển phát nhanh lại quay sang mắng trợ lý té tát.
“Vô dụng vẫn hoàn vô dụng, chút chuyện cỏn con cũng không làm được, sau này làm được cái gì.” An Duyệt Nhiên tức giận mắng chửi, câu sau còn khó nghe hơn câu trước, như thể trước mặt cô ta không phải người mà chỉ là súc sinh mặc sức chèn ép vậy.
Trợ lý nhỏ bị mắng tới không ngóc đầu lên được, đứng đó im lặng chịu trận, lòng sinh oán hận, thầm trách cứ Nguyễn Tri Vi không chịu giúp mình.
An Duyệt Nhiên bực bội cầm điện thoại lên lướt weibo. Hình tượng vốn đã không tốt nên mở điện thoại lên xem bình luận, chỉ thấy toàn lời mắng mỏ, nào là “Diễn xuất kém”, “Bug phá phim”, “Ngày nào cũng bị đạo diễn NG”.
An Duyệt Nhiên càng xem càng bực, đập bộp điện thoại xuống bàn, tức giận nói: “Ai ai cũng nói như thể tận mắt chứng kiến vậy! Mấy người đó có mặt ở trường quay không mà dám nói thế? Sao cơ? Đạo diễn bảo tôi diễn xuất kém? Cả cái phim trường này làm gì có ai dám nói tôi diễn không tốt? Diễn viên có cách hiểu khác về nhân vật, không cùng một lập trường với đạo diễn sẽ bị coi là diễn kém đúng không? Nói tôi tạo scandal thì thôi đi, giờ còn dám bảo tôi diễn không tốt?”
Trợ lý chợt động tâm tư.
Cô ta từng loáng thoáng nghe thấy Tiếu Mông Mông và Nguyễn Tri Vi nói xấu An Duyệt Nhiên, tuy Nguyễn Tri Vi chỉ ngồi yên không nói nhưng cũng là có tham dự vào cuộc trò chuyện đó.
Ý nghĩ độc ác đó tiếp thêm can đảm cho trợ lý, để cô ta mở miệng xen ngang: “Chị An, trước đó em từng nghe thấy Nguyễn Tri Vi chê chị diễn kém, không chừng tin đó là chị ta tuồn ra ngoài đấy.”
Trợ lý vừa nói xong, An Duyệt Nhiên đột nhiên nhớ tới có lần đạo diễn trách mắng mình ánh mắt không tốt, Nguyễn Tri Vi ngồi bên cạnh đã ghi chép gì đó.
Ánh mắt An Duyệt Nhiên lạnh băng, trông âm hiểm như rắn độc: “Trước đó cô ta như người vô hình, tôi lười không thèm chấp. Nhưng cô ta thì giỏi rồi, không những trèo kéo được Tô Ngự về phe mình, lại còn dám phỉ báng tôi sau lưng. Không dạy cho cô ta một bài, cô ta lại tưởng mình giỏi lắm đấy.”
Cô ta cười mỉa, quay qua nhìn trợ lý, ánh mắt trở nên ôn hòa hơn: “Làm tốt lắm. Trong lòng cô nên tự biết mình là trợ lý của ai. Là tôi trả lương cho cô, không phải cô ta. Thôi, đi nghỉ đi!”
Trợ lý vội vàng gật đầu như được ân xá.
An Duyệt Nhiên vẫn ngồi im tại chỗ, híp mắt, cười khẩy.
*
Buổi chiều quay cảnh thứ hai, là phân cảnh của Nguyễn Tri Vi và An Duyệt Nhiên.
Chiến tranh ngày càng khốc liệt, Thượng Hải chìm trong mưa bom bão đạn, đến những ca nữ trong các câu lạc bộ đêm cũng chẳng thể hưởng yên bình.
“Rầm!” “Bốp!” tiếng nổ oanh tạc khiến nhóm ca nữ nháo loạn chạy từ hậu trường ra bên ngoài, nối đuôi nhau chạy thẳng về phía trước. Trong đoàn người ấy, Thanh Mị chạy phía trước, Tử Diên theo sát phía sau, cuối cùng vì chạy vội quá, chẳng biết vấp phải cái gì mà Tử Diên lại ngã sõng soài ra đất.
“Cut!” Đạo diễn hô ngừng: “Duyệt Nhiên, cô chạy nhanh quá, Tử Diên chạy ngay sau cô, cô phải chú ý tới cô ấy hơn.”
Nguyễn Tri Vi chật vật bò dậy khỏi mặt đất, cúi đầu nhìn cánh tay, cũng may là chỉ hơi đỏ, không nghiêm trọng lắm.
An Duyệt Nhiên liếc Nguyễn Tri Vi một cái, ngượng ngùng nói: “Đạo diễn, tôi xin lỗi, vừa nãy nhiều diễn viên quần chúng quá tôi không để ý.”
“Nào, lại lần nữa.”
Tất cả vào vị trí, đạo diễn hô bắt đầu, mọi người trình diễn lại cảnh ban nãy.
Lần này quả thật Thanh Mị đã chạy chậm lại, nhưng tới lúc Tử Diên ngã, không biết vô tình hay cố ý, Thanh Mị đạp giày cao gót trúng tay Tử Diên, khiến cô đau tới hít mạnh một hơi.
“Cut!” Đạo diễn vội vàng chạy tới: “Vi Vi, cô không sao chứ? Có bị thương không?”
Nguyễn Tri Vi đau tới nhíu mày. Cánh tay cô xuất hiện vết tím bầm vô cùng nổi bật, đó là vết thương do An Duyệt Nhiên dẫm lên, lẫn cả bụi lại hơi rướm máu, nhìn qua hơi giật mình.
An Duyệt Nhiên thấy thế, giả đò an ủi: “Xin lỗi cô nhé Vi Vi, vừa nãy tôi không chú ý. Cô có đau không? Haiz, làm diễn viên chính là như vậy đấy, rất dễ bị thương chỗ này chỗ nọ. Có điều, thân là diễn viên phải biết rèn luyện sức khỏe hàng ngày chứ, không được sợ đau đúng không? Nếu không thì… làm diễn viên làm gì chứ?”
Nguyễn Tri Vi không đáp lại. Đạo diễn cúi đầu xem thử, vết thương không quá nghiêm trọng, không tới nỗi nào.
Chờ một lúc cho bớt nhức, cánh tay Nguyễn Tri Vi cũng đỡ hơn, cô lắc đầu nói: “Không sao, chúng ta tiếp tục.”
“Được, chúng ta diễn thêm lần nữa.”
Một lần, hai lần, ba lần,…
Lần nào An Duyệt Nhiên cũng đẩy bản thân mắc lỗi. Nhiều lần thế này, dù Nguyễn Tri Vi có chậm hiểu đến đâu cũng phát hiện ra được An Duyệt Nhiên đang nhằm vào mình. Nhằm kiểu hằn học thế này, nếu Nguyễn Tri Vi đoán không sai thì chuyện còn liên quan tới cả cô trợ lý.
Thế này coi như cô đã tự thân trải nghiệm câu chuyện lão nông dân và con rắn(1).
(1)Đây là một câu chuyện trong tập truyện ngụ ngôn của Aesop, nó gần như là nói về kiểu lấy oán trả ơn, dù bạn có tốt với người ta nhưng chưa chắc tâm người ta đã muốn tốt lại với mình.
Đạo diễn lờ mờ đoán ra gì đó, mở lời nói: “Hay là phân cảnh này chúng ta diễn sau đi.”
An Duyệt Nhiên phản đối ngay tức khắc: “Đừng mà đạo diễn, tôi trang điểm xong hết cả rồi, hôm nay diễn cho xong luôn đi. Chờ về sau quay lại thì cảm xúc lúc diễn cũng mất hết.”
Đạo diễn bất lực nhìn Nguyễn Tri Vi. Nhìn vào ánh mắt ấy, cô hiểu ngay ý đạo diễn muốn nói.
Đạo diễn muốn cô nhẫn nhịn thêm một lúc nữa.
Khoảnh khắc ấy, Nguyễn Tri Vi đột nhiên thông suốt nhiều điều.
Trước kia, cô là người đứng xem nên không hiểu rõ tâm trạng của người trong cuộc, giờ tự thân trải nghiệm rồi mới biết, trong giới giải trí, tư bản là to nhất. Địa vị càng cao, đãi ngộ càng tốt.
Dù đạo diễn biết An Duyệt Nhiên cố tình gây sự, nhưng anh ta vẫn muốn Nguyễn Tri Vi nhịn, bởi vì vai trò của An Duyệt Nhiên quan trọng hơn cô nhiều.
Còn cô, đến cả tư cách từ chối cũng không có.
Cánh tay có đau cỡ nào Nguyễn Tri Vi vẫn cắn chặt môi dằn cơn đau xuống. Tuy nhiên, không đợi cô kịp mở miệng, Tô Ngự đã lên tiếng trước.
Cậu ta nhìn An Duyệt Nhiên, lạnh nhạt nói: “Bao giờ thì xong cảnh này đây? Phân cảnh sau đó của tôi với cô có quay luôn không? Tối nay tôi còn phải đi quay , không có thời gian ở đây chờ cô đâu.”
Cậu ta lạnh nhạt nhìn trò cười trước mắt, giọng điệu hơi mất kiên nhẫn.
Bình thường Tô Ngự ít nói nhưng khá lịch sự, rất ít khi nói thẳng mặt ra như thế này. Thoáng cái, xung quanh yên ắng, An Duyệt Nhiên cũng thấy hơi xấu hổ.
An Duyệt Nhiên biết Tô Ngự làm vậy là vì giúp Nguyễn Tri Vi, nhưng nể mặt cậu ta, nhún vai nói: “Thêm một lần nữa, lần này chắc chắn không xảy ra vấn đề.”
Thế là, đoàn phim quay thêm lần nữa. Lần này, họ qua cảnh thuận lợi.
“Được rồi, Vi Vi, cô tan làm đi, về nghỉ ngơi cho tốt, qua tiệm thuốc mua thuốc mỡ hay đại loại gì đó về bôi vào.” Trước khi đi, đạo diễn cố ý chạy tới chỗ Nguyễn Tri Vi dặn dò vài câu.
Nguyễn Tri Vi thấy vậy lập tức lui về sau vài bước, giữ khoảng cách với đạo diễn: “Cảm ơn đạo diễn.”
Giọng điệu nghe khá xa cách.
Đạo diễn biết tâm trạng Nguyễn Tri Vi không tốt nhưng anh ta nào có thời gian bận tâm tới điều đó, chỉ ném lại một câu “nghỉ ngơi cho tốt” rồi vội vã rời khỏi.
Nguyễn Tri Vi hít một hơi thật sâu.
Ban đêm gió se se lạnh, hít một hơi sâu như vậy dễ khiến hô hấp khó chịu, lạnh thấm vào tim.
Cô lặng lẽ kết thúc công việc, tới tiệm thuốc gần đó mua cao dán dán lên chỗ bị thương. Cũng may vết thương không quá nghiêm trọng, chăm chút vài ngày hẳn sẽ hết.
Trợ lý của Thẩm Yến đỗ chiếc xe Huyndai tầm thường ở góc khuất phim trường chờ cô. Cô lên xe, trợ lý lập tức khởi động.
Cô im lặng ngắm nhìn phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ.
Lúc về đến biệt thự Kim Đàn, Thẩm Yến vẫn chưa về.
Hôm nay Nguyễn Tri Vi không chờ anh mà rửa tay chân mặt mũi, leo lên giường nằm luôn.
Đến lúc Thẩm Yến về, anh ngạc nhiên khi thấy trong nhà tối đen như mực. Anh bật đèn, tới phòng thay đồ thay đồ ngủ, về phòng lại phát hiện phòng cũng tối om.
Thẩm Yến lọ mọ đi vào, leo lên giường kéo Nguyễn Tri Vi vào lòng: “Sao nay em ngủ sớm thế?”
Thật ra, Nguyễn Tri Vi chưa ngủ, nhưng cô không muốn để ý tới Thẩm Yến. Kể từ hôm về nhà thăm cha mẹ, cô chợt nhận ra mình đã chịu quá nhiều ấm ức, thêm nữa tâm trạng hôm nay không tốt nên cô không muốn lên tiếng.
Nhưng tâm trạng Thẩm Yến hôm nay có vẻ khá vui. Anh khẽ khàng cởi áo ngủ của Nguyễn Tri Vi, khiến da thịt cô phút chốc tiếp xúc với không khí mát lạnh. Thấy anh muốn tiếp tục, Nguyễn Tri Vi mới mở miệng ngăn: “Em không muốn làm.”
Giọng cô nghe rầu rĩ.
Thẩm Yến lại không nghĩ nhiều, ngậm lấy vành tai cô, càn quấy: “Nhưng anh muốn.”
Cô muốn từ chối nhưng Thẩm Yến ở đằng sau đã nắm chặt cổ tay, mặc kệ sự giãy dụa nho nhỏ của cô, tay kia choàng qua eo cô, lật người lên để mình tiện bề hành động.
Sau đó, nhổm người dậy.
…
Vào giây phút kịch liệt nhất, cánh tay cô đụng vào đầu giường, chỗ đụng lại đúng ngay vết thương.
Cô đau tới chảy nước mắt: “Đau…”
Thẩm Yến không ngừng lại, những tưởng cái cô nói là đau cái đó.
Anh hôn lên nước mắt cô, khàn giọng nói: “Ngoan, nhịn một lúc là hết đau.”
Cô nhịn.
Nhưng mà đau quá!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...