Ta không hiểu, rốt cuộc là Hoàng Thượng đang nói cái gì, vì sao ánh mắt hắn nhìn ta, thật giống như đã biết ta rất lâu rồi? Aiz, ý nghĩ này thật buồn cười nha, vậy cũng có thể sao? Nếu hắn biết ta, như vậy ta chính là Phượng Loan Phi, là con gái của tội thần nha, như thế nào lại là ái phi của hắn? Thái y rất nhanh chạy đến, tinh thần ta có chút hoảng hốt, hắn chẩn mạch cho ta, song mới cung kính bẩm báo, nói ta chỉ là bị kinh sợ dẫn đến thân thể suy yếu, điều dưỡng tốt một thời gian liền không có gì đáng ngại. Nghe vậy, Hoàng Thượng mới yên tâm, rồi cho tất cả bọn họ lui ra, nói để ta nghỉ ngơi thật tốt. Hắn ngồi ở cạnh giường ta, ngơ ngác nhìn ta, như thế trân bảo. Ta rốt cuộc nhịn không được, cắn môi mở miệng:
“Hoàng Thượng, ngài có biết ta là ai?”
Hắn ôm lấy ta:
“Ái phi nói gì mà đần thế, bất kể ngươi biến thành hình dáng gì, Trẫm cũng nhận ra được.”
Hắn thở dài một hơi, thấy thoải mái hơn:
“Chung quy, Trời cao đối đãi với Trẫm thật không tệ nha, lại một lần nữa an bài chúng ta gặp nhau ở Anh Vườn.”
Trong lời của hắn, không che dấu được sự kích động cùng vui sướng, tay ôm ta hơi buộc chặt lại, giống như sợ ta sẽ từ trong ngực hắn chạy đi. Mà ta, chỉ cảm thấy cả người chấn động! Là đùa giỡn sao? Nơi đó cũng gọi là ‘Anh Vườn’ !
“Còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không? Gió hôm đó quả là rất lớn. Ừ, so với bây giờ thì đến sớm hơn một chút, đại khái là đầu tháng sáu ấy nhỉ? Cả vườn Bồ Công Anh tung bay, ngươi nói, thật là đẹp. Nhưng Trẫm cảm thấy đẹp nhất, là ngươi.”
Hắn cúi đầu xuống, nhìn ta đầy thâm tình. Trái tim đau nhói, ta chợt bừng tỉnh! Hắn coi ta là Nhã Phi! Hắn coi ta là Nhã Phi a! Ta kinh hoảng từ trong ngực hắn trốn ra được, nhảy xuống giường, quỳ xuống ngay trước mặt hắn, mở miệng nói:
“Hoàng Thượng, ngài nhận lầm người!”
Cả người không ngừng run rẩy, hắn làm sao lại coi ta là Nhã Phi? Hắn sợ run lên, sau đó chậm rãi vươn tay ra đỡ ta, thanh âm thật thấp, xen lẫn đau lòng cùng hối hận:
“Ái phi, cuối cùng nàng cũng đem Trẫm quên đi, nhưng là Trẫm không trách ngươi. Thật không trách.”
Nếp nhăn trên tay hắn đã khá nhiều, chạm đến thân thể của ta, khiến lòng ta cực kỳ sợ hãi. Hắn lại nói:
“Bỉ Ngạn tam sinh, bên cầu Nại Hà, là Mạnh bà thang chứ? Trẫm sớm nên nghĩ tới. Là trẫm phụ ngươi.”
Hắn run rẩy đưa tay tới lau đi lệ nơi khóe mắt ta. Trong mắt của hắn, cũng là nổi lên một tầng màu sắc sáng sáng. Lời của hắn, từng chữ từng câu, ta đều nghe hiểu tất cả. Ta thế nào lại là Nhã Phi chuyển thế đây? Lắc đầu phủ nhận:
“Hoàng thượng, ta không phải là. . . . . .”
“Trẫm nói ngươi là.”
Hắn cắt đứt lời ta nói…, mở miệng nói rất là hợp lý:
“Nếu không, ngươi sẽ không biết truyền thuyết về Bồ Công Anh màu tím. E rằng ngươi không biết, lúc hôn mê, trong miệng ngươi cứ ngắt đoạn mà nhắc tới, Bồ Công Anh màu tím, tình yêu hoàn mỹ. . . . . . Cho nên Trẫm biết, ngươi chính là ái phi của Trẫm!”
Lòng ta run lên, nguyên lai là vì vậy!
“Cái đó đúng. . . . . .”
Ngậm miệng, cắn cắn môi, thật là buồn cười nha, nói là Quân Lâm nói cho ta biết sao? Lấy dũng khí nhìn hắn, suy nghĩ một chút, không thể làm gì khác hơn là nói:
“Đó là nghe người ta nói cho ta biết.”
“Ừ.”
Hắn gật đầu, cười khẽ:
“Bởi vì người nói cho ngươi biết truyền thuyết kia, chính là Trẫm.”
Kinh ngạc nhìn hắn, dường như hắn rất vui vẻ:
“Truyền thuyết kia là trẫm tự biên, ngươi thiện lương nên hoàn toàn tin tưởng.”
Hắn lập tức ngưng cười, nghiêm túc nhìn ta:
“Thế nhưng, Trẫm muốn nói cho ngươi biết, truyền thuyết kia là giả, nhưng Trẫm yêu ngươi, là thật! Cho nên, chớ nghĩ những lời nói kia là lời dối gạt. Ngày sau, Trẫm sẽ đền bù thật xứng đáng cho ngươi, thương yêu ngươi hết mình.”
Ngực giống bị thứ gì đè ép, ngay cả hô hấp cũng trở nên không thuận. Thân ảnh màu vàng trước mắt càng ngày càng mờ nhạt, thanh âm cũng càng lúc trở nên thật xa xôi. Trùng hợp nhìu như vậy sao, sự trùng hợp thật đáng sợ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...