“Loan Phi.”
Ta ngẩn ngơ, nghĩ đến xuất thần, đột nhiên nghe Tiết Tùng Ninh gọi ta. Ta ngẩng đầu, dưới ánh mặt trời, tròng mắt của hắn phát sáng rạng rỡ, hắn thấy ta ngước mắt, thấp giọng hỏi:
“Mệt sao?”
Nhìn hắn cười nhạt, ta lắc đầu. Chỉ mới đi vài bước mà thôi, làm sao mệt được đây? Mà nếu, mệt thì thế nào? Hắn đường đường là một tướng quân, làm sao có thể đem ngựa nhường ột lính quèn? Bất giác cười ra tiếng, Tiết Tùng Ninh đối với ta như thế, đã khiến ta rất cảm kích. Ta cũng không cầu cái gì khác. Một thái giám tới đây, hướng Tiết Tùng Ninh nói:
“Tiết tướng quân, Hoàng Thượng bảo ngài đi đến phía trước.”
Tiết Tùng Ninh theo bản năng nhìn ta một cái, ta cũng nhìn hắn cười ý bảo yên tâm, hắn cười nhẹ, mới khẽ quát một tiếng tiến lên. Suy cho cùng, Hoàng Đế đi tuần, cho nên vẻ mặt bọn thị vệ bên cạnh đều nghiêm túc, không ai nói nửa câu. Đến khi đội ngũ đi qua cửa thành, ta mới chợt quay đầu lại, đây là lần thứ ba ta đi qua nơi này. Lần đầu tiên, là bị định tội lưu đày. Lần thứ hai, là gả cho hắn. Lần này. . . . . .
Xa xa nhìn bóng lưng Tiết Tùng Ninh, trong đầu chợt có chút phức tạp. Giờ này, muội muội của hắn nguy hiểm chồng chất, thế nhưng hắn còn phải phân tâm mà quan tâm tới ta. Hốc mắt có chút ẩm ướt. Chợt nhớ tới lời của Vị Ương, nói ta giống như Khinh Ca. Phút chốc sơ sẩy, nước mắt lăn xuống. Khinh Ca ơi, muội có biết, có một nam tử, không cần phân tranh và tùy cơ ứng biến thế này không. Nếu như muội vẫn còn sống, thì tốt biết bao?
***
Đội ngũ đi được rất lâu, rất lâu! Bọn thị vệ đều là người được huấn luyện hoàn hảo, nhìn không ra thái độ mệt mỏi. Còn ta, rốt cuộc cũng có phần hơi mệt, mỗi một chân đạp xuống, gót chân đều đau đến mức gần như muốn rớt ra. Cho đến gần tối, xa xa truyền đến thanh âm Tiết Tùng Ninh, ra lệnh đóng quân ngay tại chỗ.
Dường như lòng của ta lập tức buông lỏng xuống, nếu không, thật sợ sẽ không chịu nổi. Đợi doanh trướng dựng xong, liền có người mặc y phục phó tướng đi tới đây, phân chia doanh trướng. Bọn thị vệ chỉ có thể ở tập thể trong doanh trướng, hơn mười người chen một gian. Ta có chút quẫn bách, nhìn miệng phó tướng hé ra khép lại, trong lúc nhất thời không biết nên làm sao mới phải. Đang lúc ấy thì, đột nhiên nghe thanh âm Tiết Tùng Ninh truyền đến:
“Ngươi, theo bản tướng quân.”
Chợt quay đầu lại, thấy một ngón tay hắn chỉ vào ta, trong mắt mang theo tia cười. Ta chưa phản ứng kịp, chỉ nghe phó tướng thúc giục:
“Này, không nghe thấy tướng quân gọi ngươi? Còn không mau đi qua!”
Thanh âm của hắn rõ ràng là nếu như ta không qua, chính là một tội lớn. Tiết Tùng Ninh hướng ta gật đầu một cái, ta vội rút người chạy chậm lên.
Uiii za —— chân thật đau nha.
Nhưng mà, trong lòng ta rất cao hứng, Tiết Tùng Ninh, hắn luôn là cứu tinh của ta. Nhìn thấy ta đi tới, hắn hơi nhíu mày, nhưng không có đưa tay tới kéo ta. Ta đi theo hắn, tới doanh trướng nơi hắn ở, thị vệ canh giữ ở bên ngoài vội chỉnh người ngay ngắn, nói:
“Tướng quân!”
Hắn gật đầu, trầm giọng giao phó:
“Chỗ này của ta không có việc gì, đều lui xuống đi. Hoàng thượng bên kia, nhất định phải tăng cường phòng vệ, một chút cũng không thể sơ suất!”
“Vâng”
Thị vệ lớn tiếng đáp lời, xoay người lui xuống. Hắn tự tay vung mành trướng lên, quay đầu lại nhìn ta nói:
“Loan Phi, mau vào đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...