Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu


Ta chưa bao giờ biết, người cô hiền từ đôn hậu của ta lại có tâm cơ sâu như vậy. Còn là thừa dịp lúc Hoàng Thượng đi Nam tuần(* là tuần tra phái nam á nha), có thật là nàng làm như vậy vì e ngại Quân Lâm? Cả người run rẩy, nếu không phải cơ thể dựa vào mép bàn, sợ là sẽ không kiên trì được mà ngã xuống. Đang lúc ấy thì, ngoài cửa truyền đến thanh âm bình tĩnh mà dứt khoát của Tiết Vị Ương:
“Ca, muội đi.”
Giật mình kinh ngạc, nghe thế liền quay đầu nhìn lại, thấy Tiết Vị Ương một mình đứng ở cửa, khuôn mặt xinh đẹp không chút nào nhìn ra vẻ do dự. Không đợi Tiết Tùng Ninh mở miệng, nàng lập tức lại nói:
“Thật ra thì lúc ca phái người tới cửa, muội cũng đã đến, những gì huynh nói muội đều nghe. Muội đi.”
“Vị Ương.”

Sắc mặt của hắn trầm xuống:
“Ca không phải là tới để nói đùa với muội, chuyện này liên quan đến trọng đại, chúng ta nhất định. . . . . .”
“Ca, huynh còn muốn nói điều gì?”
Nàng ung dung dựa vào cửa, ngẩng mặt, nhìn hắn, mở miệng:
“Huynh so với muội còn rõ ràng hơn, nếu huynh không đáp ứng, lần đi Nam tuần này, có thể Hoàng Hậu sẽ đem huynh diệt trừ!”
Lời của nàng…, nói xong, ta lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã nhào.
“Trên đường đi Nam tuần ai biết sẽ xảy ra cái gì? Coi như là huynh đề phòng, cũng là khó lòng phòng bị. Bởi vì nàng là Hoàng Hậu!”
Từng chữ từng câu Tiết Vị Ương nói đến kinh động tâm can. Hắn chợt im lặng, liền một câu cũng không nói ra được.
“Ca, Tiết gia cần huynh, tiếp tục tồn tại.”
Nàng không nói Đại Tuyên, ta nghĩ, là người thì cũng sẽ có tư lợi. Điều nàng muốn, rất đơn giản, chỉ cần hắn còn sống. Nhưng, vậy thì để một nữ nhân như nàng đi mạo hiểm sao? Nhìn thần sắc nàng làm việc nghĩa không được chùn bước, nội tâm của ta hết sức đau nhói, vì sao bọn họ tranh đấu, nhất định phải lôi kéo người vô tội như chúng ta vào? Một khắc kia, chẳng biết tại sao, đột nhiên ta kêu to:

“Không, Vị Ương không nên đi!”
Không nên đi, thật không nên đi. Ta liều mạng trốn ra được, cũng không muốn nàng bị cuốn vào nữa. Ta có chút đau lòng thay nàng, đau lòng thay một người kiên cường như nàng. Nàng chỉ quay đầu lại, cười khinh miệt:
“Ta và ngươi không giống nhau, ít nhất không mềm yếu như ngươi vậy.”
Ta ngơ ngẩn, nàng cũng cảm thấy ta mềm yếu sao?
“Vị Ương.”
Tiết Tùng Ninh đau lòng, kêu nàng.
“Muội không sao.”
Nàng nói một cách nhẹ nhàng:

“Hoàng hậu muốn muội, vậy còn phải xem ý tứ Ngạn Vương. Muội nghe nói Ngạn Vương vì một nữ nhân nên tâm lực cũng quá mệt mỏi rồi, haiz, muội tự nhận không phải là người mà trong lòng hắn yêu quý nhất. Cho nên chuyện này, vẫn còn không biết.”
Vì một nữ nhân. Là ai? Ta sao? Ha ha, có khả năng sao? Lời nói đêm đó, ta chỉ nghe được nửa vào nửa ra. Quá nhiều chuyện làm ta khiếp sợ, đến lúc này ta mới phát giác được sự nông cạn của mình. Thì ra, sự tình bên mình, ta còn không biết. Bỗng nhiên, ta hơi cảm tạ Phượng Hố đem ta bảo vệ tốt đến như vậy, bởi vì bọn họ quả thật đả thương người rất tốt. Ta cỡ nào hi vọng, ta vẫn còn là tiểu thư Phượng phủ không buồn không lo, như vậy giờ này, cái gì cũng không cần nghĩ.
***
Tiết Vị Ương vẫn là vào cung. Mùng ba tháng bảy, Hoàng Thượng Nam tuần. Tiết Tùng Ninh là hộ giá tướng quân, mà ta, đi theo rồi. Chỉ vì hắn nói, hắn không có ở đây, Vị Ương không có ở đây, ta ở lại Tiết phủ cũng không an toàn, chi bằng đi theo hắn.
Ngự giá(* xe vua đi) chậm rãi di chuyển, đội hình gần như xếp từ cửa cung đến cửa thành, cường đại đến nổi khiến người ta xem thế là đủ rồi. Quần chúng vây xem, chen lấn mà nhìn, ngự giá đến đâu thanh âm hô vạn tuế đến đó. Ta mặc y phục thị vệ, đi theo con ngựa bên cạnh Tiết Tùng Ninh, trong lòng chợt có chút thấp thỏm không yên. Tầm mắt rơi vào trên loan giá nguy nga, khẽ cắn môi. Tính tính toán toán, hơn mười năm ta chưa thấy qua Hoàng Thượng, hắn hôm nay, chắc già rồi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui