【 Loan Phi 】
Ta cảm thấy mình như một kẻ vô tri vô giác, cũng không biết là người nào đã dẫn ta về phòng, mọi chuyện đều không rõ ràng. Hình ảnh nha đầu miệng đầy máu tươi, rồi chợt nhắm hai mắt lại, cứ lẩn quẩn trước mặt ta.
Oan uổng, oan uổng, rốt cuộc ai đúng ai sai? Mọi chuyện họ làm đều có lý do. Nhưng, việc gì phải làm khó dễ ta? Loáng thoáng có thể nghe tiếng hít thở của người đứng canh ngoài cửa. Xem ra người đưa ta về vẫn chưa rời đi, mà là canh giữ ở bên ngoài cửa phòng của ta.
Ta không biết câu ‘Bảo vệ’ của Tiết Tùng Ninh rốt cuộc là có ý gì? Không biết sao, đột nhiên lại cảm thấy hai chân mềm nhũn, ngã nhào trên đất. Vốn tưởng rằng bước chân ra khỏi Lâm Vương phủ là ta đã rời xa được oán hận của hắn, rời xa âm mưu quỷ kế bày ra dành cho ta, nhưng không ngờ, ta lại vướn vào một nơi khác. Aiz, thật là buồn cười. Đây là cuộc sống mà ta không thích nhất, giờ này thì ta lại hiển nhiên nhìn thấy ở mọi nơi.
Đấu.. đấu..Tranh.. tranh
Tất cả là vì cái gì chứ? Như ta đây? Là làm con cờ cho ai?
Ngực buồn bực thật là khó chịu, giống như có một vật gì đó chặn ở cổ họng, cảm thấy hơi có chút hít thở không thông. Từ từ, chậm rãi nằm trên mặt đất. Sàn nhà lành lạnh, dường như rất thoải mái. Dường như ta cảm thấy thần trí có chút mê sảng. Không biết qua bao lâu, liền nghe thấy thanh âm đi lại của người ở ngoài cửa, sau, lại có người nói:
“Thiếu gia.”
Cửa bị đẩy ra, thân ảnh cao to tiến vào bên trong. Hương vị ánh mặt trời thật là ấm áp, hóa ra cảm nhận lại tốt như vậy.
“Loan Phi!”
Thanh âm Tiết Tùng Ninh mang theo tia kinh ngạc, bước nhanh tới, đỡ ta dậy:
“Loan Phi, ngươi làm sao vậy? Thân thể không thoải mái?”
Ta không muốn mở mắt nhìn hắn, chỉ lắc đầu một cái. Hắn khẽ thán một tiếng, ôm lấy ngang eo ta, vững bước đi tới, khẽ đem ta đặt ở trên giường. Sau một lát, lại nghe hắn nói:
“Ta để cho bọn họ canh ngươi, không phải là muốn giám thị ngươi.”
Hắn đang giải thích với ta. Ta có chút thụ sủng nhược kinh, cuối cùng mở to mắt nhìn hắn chằm chằm. Gương mặt tuấn tú của nam tử này đập vào mi mắt, hắn dừng lại nhìn ta, thấy ta mở mắt, dường như vẻ mặt của hắn có chút dịu xuống, lại nói:
“Ta biết rõ không phải là ngươi, ngươi đừng lo lắng, ở Tiết phủ, không ai đối với ngươi bất lợi.”
Xúc động, hắn nói hắn biết, hắn tin tưởng ta. . . . . . Vừa lên tiếng, nước mắt liền theo gương mặt chảy xuôi xuống và ta luôn luôn cảm thấy cảm giác này cách ta quá xa. Ngước mắt nhìn hắn một cách quật cường, run giọng hỏi:
“Tại sao?”
Tiết Tùng Ninh vẫn cứ nhìn ta, bỗng nhiên đưa tay, thay ta lau đi nước mắt trên mặt. Ta cùng với hắn hai mặt nhìn nhau, bỗng dưng tay của hắn run lên, sau lại chợt rũ mí mắt xuống, cười nói:
“Con mắt của ngươi, rất đơn thuần. Giống như nàng.”
Ta không biết ‘nàng’ trong miệng hắn là ai, nhưng ta vẫn rất cảm kích hắn, bởi vì phần tín nhiệm kia. Hai người mặt đối mặt, trầm mặc hồi lâu, hắn mới nói tiếp:
“Không nên trách Vị Ương.”
Ta lắc đầu, ta không trách nàng. Ta hiểu, nàng chỉ là dùng phương thức đó để bảo vệ hắn mà thôi. Đối với nàng mà nói, ta chỉ là một người ngoài không hơn không kém, có lẽ là người nằm vùng ở phủ tướng quân, nằm vùng làm gian tế ở bên cạnh Tiết Tùng Ninh, nàng không trực tiếp ra tay với ta đã là rất may mắn rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...