Ta biết lần này Vân Lan tới cũng chỉ là vì muốn chế giễu ta. Nàng nói cho ta biết chân tướng tàn nhẫn kia, từng câu từng chữ như rót vào tận sâu đáy lòng ta. Bỗng nhiên, ta cảm thấy hận, nếu như tất cả chuyện này đều là thật, nhưng mà vì sao Phượng Hố lại phải làm như vậy, chỉ cần liếc sơ qua là hiểu ngay.
Năm đó, Nhã Phi được sủng ái nhất hậu cung, ngay cả hoàng hậu cũng phải nhún nhường ba phần. Cây lớn còn bị gió vờn, huống chi là phi tần trong hậu cung. Được Hoàng đế sủng ái cũng giống như uống độc dược, và nhất là lòng ghen ghét của nữ nhân lại như rắn rết.
A, đúng rồi, chính là hoàng hậu! Ta phải nghĩ ra sớm hơn mới đúng chứ!
Ta không kiềm nén được, nước mắt cứ thế mà tuôn rơi. Ngay cả khí lực giơ tay lên cũng không có. Người cô đã từng hết mực thương yêu ta, đã từng nắm lấy tay ta nói phải chăm sóc biểu ca. Tuy nhiên lại có thể vì ham muốn cá nhân mà trơ mắt nhìn mấy trăm miệng ăn của Phượng gia chết đi một cách vô tội.
Cũng khó trách khi Phượng phủ xảy ra chuyện, lúc Quân Ngạn tới thiên lao, một chữ cũng không đề cập tới chuyện làm sao cứu Phượng gia thoát tội, hắn chỉ thản nhiên nói một câu ‘Bảo toàn ta’.
Thì ra hắn cũng chỉ biết bo bo giữ mình! minh triết bảo thân a! Nếu như một ngày kia, Quân Ngạn có thể vẻ vang trèo lên ngôi Hoàng Đế, lúc đó hắn thật không thẹn với lòng sao? Hắn sẽ nhớ tới cả nhà Phượng gia dùng máu tươi đúc thành đường lớn cho hắn đi sao?
Ta thật muốn khóc ra thành tiếng, nhưng mà không được. Nơi đó bị đè nén thật nặng nề, nặng nề a!
Lúc Liễu Nhi tiến vào, nàng cúi đầu gọi ta:
“Phu nhân.”
Ta tuyệt vọng tựa tại đầu giường, ánh mắt trống rỗng. Trên đất, còn lưu lại những mảnh vụn của vòng tay Phỉ Thúy mà giữa ban ngày bị ta làm vỡ. Giờ ta đã thông suốt, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy tất cả, cuối cùng cũng khép lại không đứng dậy.
Liễu Nhi cúi thấp người xuống dọn dẹp, rồi lại cẩn thận đem những mảnh vụn nhét vào trong ngực, có vẻ hơi câu nệ, mở miệng hỏi:
“Phu nhân, cái này phải xử trí như thế nào?”
Dù gì cũng là vật mà Vương gia ban thưởng, cho dù có bể nát, nàng cũng không dám tự ý đem đi vứt bỏ. Ta nghe thấy, chẳng qua là không muốn nói chuyện. Liễu Nhi đem mấy thứ đó đặt tại trên bàn, tiến lại đây, nhìn ta:
“Phu nhân, ngài sao thế?”
Ta mới nhìn rõ mặt của nàng còn để lại những vết bầm tím, khóe miệng khóe miệng cũng có một vệt máu. Ta mới biết, thì ra Diễm Ngọc ra tay cũng có thể độc ác như vậy.
“Phu nhân!”
Con ngươi Liễu Nhi nhìm chằm chằm vào hai mắt hồng hồng mà khi nãy ta mới khóc xong, sửng sốt nói:
“Phu nhân, tại sao ngài khóc? Có phải vương phi nàng. . . . . .”
Nàng chợt bụm miệng, không hề nói nữa. Ta mệt mỏi nhắm mắt lại, vẫn không nói lời nào. Liễu Nhi vội la lên:
“Phu nhân, ngài nói một câu đi! Đừng hù dọa nô tỳ a!”
Nàng nói xong, liền quỳ gối dưới chân của ta.
“Phu nhân, ngài có chuyện gì thì có thể tâm sự với nô tỳ một chút, không nên giấu ở trong lòng.”
“Phu nhân. . . . . .”
Ta mở to mắt nhìn nàng thật cặn kẽ. Con ngươi đen nhánh của nàng lộ ra ánh sáng long lanh, thật giống như rất lo lắng. Không tự chủ đưa tay ra, sắp chạm đến quần áo của nàng, lại chợt thu hồi.
Ta làm sao vậy? Muốn nàng cảm thông, chia sẽ ư? A, nàng không phải là Thanh Tư, không phải là người thân nhất của ta cũng như người tin tưởng nhất. Nàng củng chỉ là người của Quân Lâm, biết đâu lại là người giám thị ta. Ta cứ im lặng như thế, đứng dậy đi ra ngoài.
Nay đã là tháng sáu rồi, không khí tối nay thật rất lạnh. Liễu Nhi run rẩy chạy đến, lấy áo choàng phủ thêm cho ta, vừa nói:
“Phu nhân, bên ngoài gió rất lạnh, ngàn vạn lần đừng để cảm lạnh mới phải.”
Giơ tay lên hất nhẹ áo choàng mà nàng giúp ta khoác vào, ta không cần.
“Phu nhân?”
Nàng không hiểu, lại muốn tiến lên. Ta lạnh lùng nói câu:
“Đi xuống.”
Nàng giật mình, đứng đấy một hồi sau mới lui xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...