Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu


Hắn ép cơ thể sát lại gần, áo ngoài đã bị cởi ra chỉ còn cách lớp áo lót mỏng, vị trí mẫn cảm nhất trên cơ thể hắn để ngay bụng ta, làm ta phát run. Khụ, ta khóc. Bờ môi mỏng của hắn lạnh như băng, dán lên người ta, pha lẫn sự căm thù vô hạn. Trong mắt hắn, tất cả đều là hờ hững.
“Không muốn. . . . . .”
Ta khóc và cầu xin hắn. Hắn ghé lại gần bên tai ta mở miệng khiêu khích:
“Không muốn? A, hay là muốn Bổn vương ném ngươi cho thị vệ trong phủ?”
Ta lại càng sợ hãi, hắn nói muốn ném ta cho nam nhân khác? Hắn lại cười:
“Chỉ tiếc, Bổn vương không muốn làm như vậy.”
Hắn vừa nói xong liền cúi đầu hôn môi ta. Chưa bao giờ nghĩ đến, đêm tân hôn của ta lại như thế, làm ta cả đời khó quên.
Vào ngày xuân, thời tiết ấm hơn, cả đêm hoan ái không dứt. Quân Lâm đã ngủ say, nằm bên cạnh ta, mà ta, nằm ngửa mặt, chỉ cảm thấy cơ thể mình từng chút từng chút lạnh lẽo. Cơ thể đau nhức khiến ta lần lượt nhớ tới cả đêm cùng hắn hoan ái kịch liệt, một lần lại một lần, giống như ác mộng.

“Ưm. . . . . .”
Cắn răng, cố gắng không để mình khóc ra tiếng, nhưng vẫn không ngăn được từ trong đáy lòng phát ra tiếng rên rỉ. Phần trên của cơ thể lõa lồ, góc chăn đã trượt xuống tới thắt lưng, nhưng ta không muốn đưa tay kéo lên. Nếu như, cứ như vậy chết cũng được. Phượng gia suy sụp, cha, mẹ, Kinh Ca cũng không còn. Ta còn có thể lưu luyến cái gì ở thế giới này đây?
Người ta yêu…..
Cắn môi, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, màn trướng theo gió lay động, dường như tất cả đều cười nhạo ta ngu ngốc. Run rẩy, hai hàng nước mắt trong suốt từ khóe mắt chảy xuống. Người bên cạnh chợt tỉnh giấc, giọng nói vẫn như trước, hết sức lạnh lùng:
“Hận sao? Vậy thì dựa vào phần hận ý này mà sống.”
Ta giật mình nhìn lại thì thấy hắn không có mở mắt. Gương mặt không tì vết của hắn cùng với lời nói vừa thốt ra không phù hợp tí nào, làm ta ngây ngẩn, còn tưởng hắn là Giang Nam dịu dàng như gió. Thất thần một lúc, ta chợt đưa tay kéo tấm chăn lên, đem chính mình bao bọc lại, thật chặt.
Phượng Loan Phi, bây giờ ngươi làm sao có thể chết chứ? Nổi oan của Phượng phủ còn chưa được làm sáng tỏ, tại sao ta có thể chết? Cả đêm, trằn trọc khó ngủ.
Sáng sớm tinh mơ, Quân Lâm tỉnh dậy. Ta nghe thấy bọn nha hoàn đi vào hầu hạ hắn rời giường, tất cả đều là tiếng bước chân, không có người nói một câu. Hắn không có gọi ta, ta cũng giả bộ ngủ say. Một lúc lâu sau, mới có nha hoàn đi vào, đứng bên cạnh giường của ta, nhỏ giọng nói:

“Phu nhân, nên rời giường.”
Ta không để ý tới nàng, vẫn nằm nhắm mắt như cũ. Cách một lúc, nha hoàn lại nói:
“Phu nhân, vương phi phân phó nô tỳ tới hầu hạ phu nhân rời giường.”
Vương phi! Nhị tỷ của ta! Ta bỗng mở mắt, ta làm sao lại có thể quên nàng? Nha hoàn dường như giật mình hoảng sợ, một lúc lâu sau mới nói:
“Phu nhân, để nô tỳ hầu hạ ngài rời giường.”
Nói xong liền đưa tay tới đỡ ta dậy. Ta không nói một lời mặc cho nàng giúp ta mặc quần áo, đợi sau khi xuống giường, nha đầu kia nhìn thấy trên giường có một vết nhỏ đỏ tươi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Nàng lại gần ta, trong lời nói không che dấu được sự vui sướng:
“Phu nhân, Vương gia đối với người thật là tốt! Phu nhân biết không. . . . . .”
“Liễu Nhi!”
Lời của nàng mới nói được một nửa, liền bị một người chặn lại. Ta giật mình nhìn về phía cửa liền thấy ánh mắt sắc bén của Thư Nghiêm đứng ở cửa. Nha hoàn gọi là Liễu Nhi vội cúi thấp đầu nói:
“Nghiêm thị vệ, ta……”
Thư Nghiêm thoáng nhìn qua ta, ánh mắt không còn sắc bén nữa, mà là từ từ dịu xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui