Hắn cũng nói, đã tới chậm. . . . . . Giật giật môi, ta chỉ phun ra hai chữ: “Khinh Ca. . . . . .” Nhìn thấy đáy mắt Giang Nam có một chút thở dài, chỉ thấy hắn chậm rãi lắc đầu. Thất vọng nhắm mắt lại, cảm giác đau lòng như sông cuộn biển gầm. Ta thật hối hận a, nếu ta kiên trì một chút, thật sự chỉ cần một chút, có lẽ kịp để cứu luôn cả nàng. Nhưng là, ta lại cố tình chống đỡ không nổi . . . . . . Ở trong ngực hắn khóc nức nở. Hắn vỗ lưng của ta ý muốn an ủi, vừa nói: “Hôm đó, sau khi cùng ngươi tách ra, ta vẫn phái người tìm kiếm tung tích nhị tỷ ngươi cho nên mới không có đến Phượng phủ thăm ngươi. Ai ngờ, khi ta đến Phượng phủ đã bị niêm phong! Sau lại nghe nói Phượng phủ cùng cái chết của Nhã Phi trước kia có liên quan, cũng bị gán tội, ta liền nóng vội tìm thật nhiều cách, nhưng trước sau vẫn không đồng ý cho người thăm tù. Ta thậm chí. . . . . . Thậm chí còn phái người cướp ngục, chính là, đều thất bại.” Lời của hắn, làm ta kinh ngạc vô cùng, ta cũng chỉ là cảm thấy tiếc nuối không thể nhìn thấy hắn. Lại không biết hắn vì ta, thế nhưng đã làm nhiều chuyện như vậy!
“Ta không có cách nào, chỉ có thể chờ ngươi bị lưu đày. Ta thăm dò rất lâu mới biết được con đường này. Loan Phi, ta tới rồi, đừng sợ, ta tới rồi.” Hắn dịu dàng nói, nói xong lại nhẹ nhàng đem ta ôm sát vào. Ta rốt cuộc nhịn không được, nằm ở trong ngực hắn gào khóc. Đó là một loại hy vọng sống sót sau tai nạn, vào lúc ta mất đi tất cả lại để cho ta gặp Giang Nam. Là trời uốn ta tiếp tục tồn tại, tiếp tục sống chờ một ngày rữa sạch tội cho Phượng gia. Liên Vân, ta nhất định phải tìm được hắn, ta muốn ở trước mặt hắn hỏi một chút, vì sao phải hãm hại Phượng gia? Nằm ở trong ngực Giang Nam, hơi hơi buộc chặt hai đấm. Hắn thật nhạy cảm, nhanh như thế đã phát hiện ra sự khác thường của ta, cúi đầu nói: “Làm sao vậy?”
Ngước mắt, ta nghĩ, một khắc này, nhất định trong mắt ta lộ ra hung quang: “Ta muốn tìm Liên Vân.” Ta biết hắn không biết, lại nói: “Hắn lúc trước là quản gia Phượng phủ, là hắn, là hắn vu oan hãm hại cha ta, làm hại Phượng phủ chúng ta phải chịu cảnh cửa nát nhà tan!”
“Muốn báo thù?” Hắn hỏi. Ta ngẩn ra, Giang Nam tựa hồ thở dài một tiếng, mở miệng nói: “Sau khi các ngươi rời khỏi kinh thành hắn liền tự sát.” Ta kinh hãi, buột miệng nói: “Ngươi làm sao có thể biết?”
“Quốc cữu bị quản gia trước kia tố cáo mưu hại Nhã Phi nương nương, đây là chuyện mà mọi người đều đã biết. Có điều, Liên Vân vì sao phải tự sát, ta cũng không biết. Chẳng qua, có tin tức nói như thế.” Giang Nam nhìn ta, chậm rãi nói. Trên mặt của hắn, nhìn không ra biểu cảm gì, thong dong mà bình tĩnh. Ta cũng không biết vì sao, cư nhiên mở miệng hỏi hắn: “Ngươi tin tưởng sao?”
“Loan Phi?” Giọng điệu thăm dò, ta biết, hắn muốn hỏi tin cái gì. Tin tưởng cha ta là hung thủ sát hại Nhã Phi , hoặc là, tin tưởng Liên Vân thật đã tự sát? Ở trong lòng thầm hỏi, khóe miệng cười lạnh, một tấm lưới thật to a! Thật bội phục người sau lưng, cư nhiên có thể thao túng cục diện tốt như vậy, khiến ta đến bước này đều một mảnh mờ mịt, là ai, hoàn toàn không biết. Giang Nam ôm chặt ta, tựa ở bên tai ta, chợt nói: “Loan Phi, gả cho ta.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...