Xung quanh, tất cà đều là tiếng xiềng xích chạm đất, nhiều tiếng gộp lại thật chói tai. Ngẩng đầu lên, nhìn cổng thành to lớn đồ sộ kia, bóng của nó chiếu thẳng xuống dừng ở lòng của ta, gợi lên một chút rung động. Đây là nơi mười sáu năm qua ta sinh sống, nay, cuối cùng cũng phải rời khỏi. Ta từng nghĩ là, ta sẽ từ nơi này đi đến Giang Nam, địa phương đó là nơi ta hằng mong muốn được đặt chân tới. Nhưng mà chưa hề nghĩ tới lại thành như thế này. Khinh Ca vẫn gắt gao lôi kéo tay của ta, nhỏ giọng hỏi: “Bát tỷ tỷ, chúng ta. . . . . . Còn có thể trở về sao?” Ta biết, nàng nhất định là nhớ Quân Ngạn. Chẳng qua là, còn có thể trở về sao? Mím môi, ta không trả lời nàng. Ta chỉ biết là phải cố gắng, cố gắng trở về. Nước mắt cũng đã khô, ta phải kiên cường đứng lên, bởi vì, không còn cơ hội có thể để chúng ta yếu đuối nữa rồi. Ít nhất, bên cạnh ta còn có Khinh Ca. Ít nhất, ta còn có người thân sống nương tựa lẫn nhau. Dọc theo đường đi, quất roi, nhục mạ, đã phải nhìn đến quen mắt. Ta thậm chí cũng bắt đầu tập mãi thành thói quen, chỉ là ta cần phải cố gắng tiếp nữa, ta không thể chết được. Liên tục đi hơn một tháng, nhiều người không chịu đựng được, từng người một ngã xuống. Ấu đệ của ta cuối cùng không chống cự nổi hoàn cảnh ác liệt, vào ban đêm rét lạnh liền cảm thấy buồn ngủ tới giờ vẫn chưa tỉnh. Tứ phu nhân giống như người điên cứ ôm thân thể gầy nhỏ của hắn mà không chịu buông tay, nàng khóc muốn nói cho người áp giải là Tự Nhi còn sống, hắn còn sống. Ngực đau quá, ta che miệng, rơi lệ không ngừng. Ta chưa từng cảm thấy hận chính mình vô dụng như giờ khắc này, thế nhưng ta. . . . . . Cái gì cũng không thể làm. Chỉ có thể trơ mắt nhìn, chỉ có thể nhìn.
“Khốn kiếp!” Trường tiên lập tức vung đến, ở trên người Tứ phu nhân cắt ra một vết, máu từ đó chảy ra đỏ tươi, chữi rủa như trước: “Không lẽ còn muốn Lão Tử kéo theo một khối thi thể đi trên đường sao? Nếu không buông tay, ngay cả ngươi cũng bị đánh chết!”
Tên còn lại hừ một tiếng nói: “Thật là xui xẻo, tự nhiên lại quản một đám khổ sai như vậy. Đám các ngươi chết hết, cũng đỡ phải áp giải các ngươi đi biên cương!”
Ta sợ ngây người, thì ra, đây là điều mà bọn hắn mong muốn! Chả trách có người ngã bệnh, có người ngã xuống thì bọn hắn liền vui vẻ hả hê Lửa giận dấy lên trong lòng, ta xông lên trước, ra sức đập vào tay tên muốn đụng vào Tự Nhi, quát: “Không có tính người, các ngươi ngay cả súc sinh cũng không bằng!”
Nam nhân trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc, lập tức cười lạnh nói: “Tức giận? Còn tưởng rằng ngươi là thiên kim của quốc cữu sao?” Hắn nói xong, sãi bước tiến lên, dùng sức níu lấy tóc ta: “Ngươi bây giờ còn có tư cách gì quát bổn đại gia?”
“Hừ.” Cắn răng, ta liều mạng giãy dụa, thế nhưng sức lực của đối phương quá lớn, mặc cho ta có cố gắng giãy dụa thế nào cũng không được. Khinh Ca sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nhưng mà cố lấy dũng khí xông lên, gỡ tay hắn kêu lên: “Buông ra! Buông Bát tỷ tỷ ta ra!” Mắt thấy trường tiên trong tay tên còn lại chuẩn bị dừng ở trên người Khinh Ca, dưới tình thế cấp bách ta lớn tiếng quát to: “Khinh Ca, tránh ra!” Nhưng, không còn kịp rồi. Khinh Ca chỉ kinh ngạc quay đầu nhìn, trường tiên kia như xà cắn xuống. Nàng hoảng sợ kêu một tiếng, nhưng là lảo đảo một cái, xoay người lăn xuống. Ta mới phát hiện, phía sau chúng ta là một sườn dốc, thật dài thật dài, không biết thông suốt nơi nào.
“Khinh Ca!” Một khắc này, ta không biết chính mình lấy đâu ra khí lực, đẩy tay cầm lấy tay của ta ra, đưa tay muốn kéo nàng lại, nhưng là bổ nhào vào khoảng không. Mà ta, cũng không thể thu tư thế lại được, cùng Kinh Ca lăn xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...