Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu


Nhóm nữ quyến kinh sợ thét chói tai, ta biết các nàng sẽ không dám chỉ vì một điều đó là sợ chết.
“Nương. . . . . .” Quỳ gối trước thi thể của nương, mặc cho nước mắt như dòng nước chảy xuống. Ta cũng sẽ không lựa chọn cái chết, không phải là sợ.
Chỉ vì ta biết, chỉ có còn sống, mới có cơ hội đòi lại trong sạch cho Phượng gia. Liên Vân! Dặn lòng nhớ kỹ hai chữ này, mùi vị cừu hận dần dần thấm vào tâm can.

Đầu tháng thư ngày thứ bảy, ta bị nhốt gần một tháng trong thiên lao cuối cùng cũng bước ra khỏi nơi này, bị áp giải đi đến biên cương xa xôi, một nơi lạnh khủng khiếp. Chúng ta bị buộc mang trên người hình phạt nặng nề, dây xích sắt to lớn, đè ép khiến lưng ta gần như không thể đứng thẳng được. Khinh Ca kế bên ta cũng cắn răng chịu đựng, không hề than khổ một tiếng.
Trong tiềm thức của ta khi đó có chút vui mừng, chúng ta từng là thiên kiêm tiểu thư tay trói gà không chặt. Hiện tại, cũng vậy. Chỉ là, trong xương chúng ta tràn đầy sự kiêu ngạo cùng hãnh diện sẽ không để Phượng gia phải mất mặt. Khi ra khỏi thành không có thấy qua mặt Quân Ngạn lần cuối, trong lòng cũng không cảm thấy mất mát bao nhiêu, thu lại sự suy sụp nơi khóe miệng. Có lẽ cô đúng, Phượng gia hoàn toàn xong rồi. Vào lúc này nàng quả thật không nên để cho Quân Ngạn dính líu tới bất kỳ quan hệ gì với chúng ta.
“Bát tỷ tỷ.” Khinh Ca thấp giọng gọi ta, ta nhìn thấy trong con ngươi nàng lóe lên lệ quang, trong suốt tác động lòng người. Ta biết nàng muốn nói cái gì, ta cũng hiểu. Hướng nàng gật gật đầu, chúng ta đều phải cố gắng sống sót.
Dù khổ dù mệt, cũng phải cố gắng sống sót! Thị vệ áp giải giọng điệu hung ác quát to bảo chúng ta khởi hành, khó khăn nhấc chân mới bước được vài bước, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một chút cảm giác khác thường. Thật giống như có một đôi mắt nhìn chằm chằm phía sau lưng ta. Không tự giác dừng bước, ngoái đầu nhìn lại.

Thế nhưng thật sự thấy một người, biến mất rất nhanh, ẩn thân phía sau bức tường. Nhưng mà ta vẫn nhìn thấy tay áo tung bay kia. Y phục đó cùng với người khi ở trong Thiên Lao nói chuyện với Quân Ngạn giống nhau như đúc.
Ta đã sớm biết, đó là người của Thập Tam hoàng tử. Khóe miệng cười lạnh, hắn nhất định là rất vui vẻ a? Lại loại bỏ được một người quan trọng bên cạnh Hoàng Hậu. Có điều, tất cả nam nhân Phượng phủ đều bị xử trảm, chúng ta bất quá cũng chỉ là một đám phụ nữ và trẻ con sức yếu, hắn còn phải phái người giám thị. Aizz, xem ra Thập Tam hoàng tử kia quả nhiên thận trọng hơn người, không cho phép có nửa điểm sai lầm xuất hiện.
“Còn không đi!” Ta đang ngơ ngác nhìn, chợt nghe được một tiếng hét to, tiếp theo là thanh âm trường tiên(*) cắt qua không khí, mạnh mẽ rơi vào sau lưng ta ‘xoẹt’ một tiếng, y phục đã bị xé rách để lại một vết thương thật dài. Đau rát trong nháy mắt lan tràn ra, ta nhíu chặt chân mà, không nhịn được khẽ rên một tiếng.
“Bát tỷ tỷ!” Khinh Ca kinh hô một tiếng, vội vàng vòng ở thân thể của ta, cầu xin nói: “Đừng đánh nàng, van cầu các ngươi, đừng đánh.”
“Không muốn bị đánh thì nhanh đi!” Một gã nam tử khác tiến lại đây, nhìn chúng ta liếc mắt một cái rồi quát. Ta không kêu một tiếng, cùng Khinh Ca hướng phía trước đi đến. Ta cái gì cũng không còn, còn lại, chính là cố gắng sống sót. Trên người đau nhức cũng không bằng nỗi đau trong lòng. Vừa đi, vừa cười, vừa khóc. Hết thảy! Hết thảy! Mọi chuyện thật giống như mộng. Một tháng trước, ta từng hạnh phúc biết bao. Cái gọi là thế sự khó liệu, sợ chính là như vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui