Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu


Ta không biết bọn họ muốn dẫn ta đi nơi nào, dường như giờ phút này linh hồn đã không còn tồn tại trong thân thể ta nữa, đến tột cùng ta nên làm cái gì đây? Thị vệ đem ta kéo tới bên ngoài một gian phòng trống, đột nhiên buông tay ra.
Ta đứng không nổi, tê liệt ngã xuống trên mặt đất. Nghe tiếng bước chân đang tiến lại đây, xen lẫn mùi vị son phấn, ta nhìn thấy giầy thái giám dừng lại ở trước mặt ta. Trên đất là cái bóng của cây phất trần trong tay hắn kèm theo ánh đèn hơi đung đưa. Thanh âm của hắn sắc bén mang theo châm chọc: “Hoàng Thượng muốn chúng ta tới hỏi, ngươi có phải thật sự mang cốt nhục của Thất Hoàng Tử hay không?” Ta biết, Quân Ngạn để cho Hoàng Thượng phái người tới hỏi như vậy, cho dù là thái y tới nghiệm thân cũng nhất định đã bị hắn mua chuộc. Chỉ là, điều ta quan tâm không phải là mạng của mình!
Ngước mắt, cắn răn nói: “Ta muốn gặp Hoàng Thượng! Để cho ta gặp Hoàng Thượng! Cha ta bị oan uổng! Phượng phủ vô tội!” Ta muốn Hoàng Thượng điều tra rõ! Ta không tin, bọn họ có thể đem trắng nói thành đen như vậy!

“Làm càn!” Thái giám gằng giọng nói: “Hoàng Thượng là ai mà ngươi có thể nói gặp là gặp? Chúng ta chỉ hỏi ngươi, có mang cốt nhục của Thất hoàng tử hay không?”
Ta thật thất vọng, Hoàng Thượng. . . . . . Đúng vậy, lúc còn rất nhỏ, ta cũng chỉ là ở trong ngự hoa viên loáng thoáng nhìn thấy hắn một lần cũng không rõ lắm. Hoàng hậu không được sủng ái, cho dù ta đi tới thăm cô cũng chưa từng gặp qua Hoàng Thượng. Với hắn mà nói, ta hiện tại chẳng qua là cái tội thần chi nữ, hắn làm sao muốn gặp ta? Có điều, ta thật không cam lòng!
“Bát tiểu thư, ngươi mau trả lời đi, chúng ta còn phải báo lại!” Ta biết, hắn hôm nay còn gọi ta Bát tiểu thư, chỉ là sợ ta thật sự mang cốt nhục của Quân Ngạn, ngày sau hắn gặp phải gọi ta một tiếng ‘Chủ tử’. Tốt ột tên hồ ly giảo hoạt, biết chừa ình đường lui!

Nhưng, ta là nữ nhi Phượng Hổ, không phải hạng người ham sống sợ chết! Dường như Phượng gia thật sự xong rồi, ta không phải không muốn sống, ta chỉ là không muốn lưng đeo tội danh tham sống sợ chết!
Mở to con mắt nhìn hắn, cười lạnh nói: “Các ngươi lắng tai mà nghe cho rõ, miễn cưỡng chấp nhận tội danh này, một ngày nào đó sẽ rửa sạch!” Thấy vẻ mặt hắn không còn kiên nhẫn, ta gằn từng chữ: “Còn có, ta như trước là một thân trong sạch!” Như thế, chắc hắn hài lòng?
Thái giám đáy mắt xuất hiện một tia khó hiểu, lại giống như thương tiếc sâu sắc, lắc đầu nói: “Đem nàng giải xuống!” Nói xong, xoay người đi ra bên ngoài. Quân Ngạn, hắn chắc chắn sẽ thất vọng? Cúi đầu, bỗng nhiên lại nghĩ tới Giang Nam. Đã lâu rồi chưa gặp hắn, có lẽ hắn cũng biết Phượng phủ xảy ra chuyện. Chẳng qua, hắn là một thương nhân làm sao có năng lực gì? Ta và hắn, cuối cùng cũng chỉ là có duyên mà không phận. Sau khi Quân Ngạn biết ta không thừa nhận, hắn giống như nổi cơn điên chạy qua nhà giam tìm ta. Có điều, ta không gặp hắn, không muốn gặp hắn. Hắn muốn nói gì, ta đều biết. Việc ta làm, ta nghĩ hắn nhất định cũng hiểu.
Thánh Đức, năm 48, đầu tháng tư, Hoàng Đế hạ lệnh hành hình. Ta dằn xuống không được mà run rẩy, cha ta, các ca ca của ta, tất cả đều bị xử trảm. Nương ở một khắc vào buổi trưa, nhìn bên ngoài nhà tù, miệng thì thào gọi tên cha. Đó là lần đầu tiên ta nghe thấy nàng gọi tục danh của cha, ngày trước nàng luôn gọi hắn là ‘lão gia’. Ta thấy nàng vừa cười vừa khóc, sau đó, đột nhiên đem đầu đập vào vách tường cứng rắn nơi phòng giam. Phòng giam vốn là một màu xám xịt u ám giờ là một mảnh màu đỏ thẫm chói mắt. Nàng không muốn rời khỏi cha đi đến địa phương xa xăm, cho nên lựa chọn tự sát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui