Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu


Trên mặt Quân Ngạn bao phủ vẻ lo lắng, nhưng ta lại cười. Hắn nhất định là tới thả chúng ta, muốn gán tội cho người khác, cuối cùng lại thấy ánh mặt trời.
“Thuộc hạ tham kiến điện hạ!” Đám ngục tốt vội vàng quỳ xuống hành lễ. Quân Ngạn hướng ta đi tới, một cước đá văng tên ngục tốt muốn kéo ta ra, ánh mắt sắc bén liếc hắn một cái, ghiến răng nói: “Không muốn sống, ta sẽ giúp ngươi toại nguyện!”
“Điện hạ tha mạng, điện hạ tha mạng!” Ngục tốt ngồi dậy dập đầu cầu xin tha thứ. Giữ chặt ống tay áo Quân Ngạn, ta khẽ lắc đầu. Không giết hắn, ta muốn hắn nhìn cho thật kỹ, Phượng phủ chúng ta là người như thế nào, quang minh chính đại từ trong thiên lao đi ra! Rồi sau đó giáo huấn cũng không muộn. Quân Ngạn quay đầu lại nhìn ta một cái, rốt cuộc cũng không xuống tay. Nhưng mà một phen kéo lấy tay của ta hướng ra ngoài.

“Biểu ca!” Giật mình nhìn hắn. Khinh Ca ở phía sau chúng ta khẽ gọi hắn ‘Biểu ca’, mà hắn lại làm lơ như không nghe thấy, cứ như vậy mà lôi kéo ta đi ra ngoài.
“Điện hạ!” Ngục tốt rút đao ngay thắt lưng để ngang trước mặt.
“Nàng là tù phạm, điện hạ không thể mang nàng đi!” Ta cũng kinh ngạc nhìn hắn, không phải đến thả chúng ta đi sao? Thế này là như thế nào?
“Mau tránh ra!” Hắn thét lớn, hai mắt đỏ ngầu. Lại thấy góc tường có một người dựa vào, ánh sáng quá mờ, lại nghiêng mặt không thể nào nhìn rõ. Hắn mỉm cười mở miệng: “Thất điện hạ tốt nhất đừng để cho bọn thuộc hạ khó xử.” Hắn cười nói, trong lời nói cũng là pha lẫn sự uy hiếp. Ta mặc dù không nghe ra, nhưng nhìn sắc mặt của Quân Ngạn cũng có thể hiểu.

Hắn gọi ‘Thất điện hạ’. Chẳng lẽ là….Nghe thanh âm Quân Ngạn lạnh lùng nói: “Hắn hành động thật đúng là nhanh! Nhưng mà hắn lo lắng quá mức, ta làm sao có thể ngu xuẩn đến nổi đi cướp ngục!”
Hắn đang nói đến hai chữ ‘Cướp ngục’ thì lòng của ta cực lực kinh hãi. Hắn không phải đến thả chúng ta ra ngoài sao? Làm sao còn có thể nói đến cướp ngục đây? Vừa muốn hỏi, hắn lại cuối đầu nhìn ta cười nói: “Loan Phi, ta sẽ quang minh chính đại đem ngươi mang đi ra ngoài!” Hắn nói thật kiên định, ta biết, đó là lời hứa của hắn. Ta tin, có một câu nói của hắn, ta liền yên tâm. Phượng phủ, như thế nào lại gặp chuyện không may đây? Người đứng ở chỗ tối kia nghe thế cũng không còn nói bất cứ điều gì nữa. Quân Ngạn đem ta kéo ra phía xa xa rồi dừng lại. Đưa tay vòng qua ôm lấy thân thể ta, nhìn ta chăm chú. Một lúc lâu sau thấp giọng nói: “Loan phi, ta sẽ cầu xin phụ hoàng nói ngươi có cốt nhục của ta. Phụ hoàng nhất định sẽ không để con nối dòng của hoàng gia gặp nguy!” Từng chữ từng câu hắn nói nghe rất nhẹ nhàng vì chỉ muốn để cho ta nghe thấy thật rõ ràng. Đúng vậy, ta nghe thấy được cũng rất lấy làm kinh hãi. Quân Ngạn, hắn có ý gì! Hoảng sợ nhìn nam tử trước mặt, ta biết, hắn thật sự muốn mang ta đi ra ngoài. Cũng. . . . . . Chỉ có thể mang một mình ta đi ra ngoài. Chẳng lẽ —— Phượng phủ thật sự xảy ra chuyện!
“Biểu ca. . . . . .”
“Xuỵt. Ngươi trước hết hãy nghe ta nói cho hết lời.” Ngươi trước hết nghe ta đem nói cho hết lời.” Hắn cắt ngang lời của ta, giảm thấp âm thanh nói: “Việc này sẽ không thay đổi, Phượng gia….Xong rồi.” Hắn cắn răng nói xong, lại vội nói tiếp: “Nhưng mà Loan Phi, ngươi phải nghe ta nói! Bất kể như thế nào, ta cũng sẽ bảo toàn ngươi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui