Mọi thứ xung quanh dường như trở nên trong suốt kèm theo những âm thanh vút qua. Ta chỉ nhìn thấy thái giám hé miệng khép miệng, còn ta thì quỳ gối phía dưới quên cả hô hấp. Nói Phượng Hổ mưu hại Nhã Phi? Đó là…Hay là nói giỡn?
Có điều thánh chỉ cũng đã tới, làm sao có thể giả được đây? Bên ngoài chợt xuất hiện rất nhiều thị vệ, ai áp chế tay của ta, ta cũng không biết…Tiếng thét chói tai liên tục không ngừng. Nhưng Phượng Hổ từ đầu đến cuối cũng chưa từng mở miệng giãi bày lấy một câu. Nhưng ta không tin, cha ta làm sao có thể là người như vậy? Nhìn thẳng vào hắn cho tới khi thị vệ áp giải hắn đi. Ta muốn gọi hắn nhưng lại không thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Nhã Phi, Nhã Phi. Đúng rồi! Ta nhớ lúc trước đã từng nghe qua, đó là mẫu phi của Thập Tam hoàng tử, vào hai mươi năm trước vị này đã hương tiêu ngọc vẫn, là một Phi Tử tuyệt thế.
Nhưng mà làm sao liên quan đến Phượng Hổ chứ? Nhã Phi khó sanh mà chết, cho nên mới có chuyện đem Thập Tam hoàng tử làm con thừa tự của hoàng hậu! Chẳng lẽ không phải như vậy sao? Trừ bỏ Phượng Lê Mạch mang theo Thanh Tư bỏ trốn còn lại tất cả mọi người ở Phượng phủ đều bị nhốt vào thiên lao. Mà nghe nói Hoàng Đế đã hạ lệnh truy nã Phượng Lê Mạch. Ta còn nghĩ, hắn luôn luôn bình tĩnh, như thế nào lại không cẩn thận như vậy, sau khi bỏ trốn, thế nhưng lại biến thành đào phạm. Hắn quản lý việc buôn bán trải khắp thiên hạ nhưng vì chuyện này mà tiêu tan, nghe nói rơi vào trong tay môn phái nào đó.
Đó là một môn phái rất thần bí trên giang hồ, không biết lai lịch. Nghe được tin tức này, ta không khỏi cảm thấy tiếc hận, đó là sự nghiệp phấn đấu gần mười năm của Phượng Lê Mạch nha. Còn nhóm nữ quyến thì được giam cùng một chỗ, Khinh Ca cuộn mình tựa vào trong lòng của ta, sắc mặt trắng bệch. Đưa ánh mắt nhìn về phía xa xa, Giang Nam, khi hắn nhìn thấy Phượng phủ sẽ có vẻ mặt gì đây? Mà ta còn có thể gặp lại hắn sao? Nghĩ tới điều đó, nước mắt không nhịn được rơi xuống. Ta vốn nghĩ mọi chuyện đều tốt đẹp nhưng trong khoản thời gian ngắn lại mất đi tất cả.
“Người đâu! Người đâu!” Lục phu nhân từ khi bị giam cứ hét lớn, giọng của nàng đã khàn khàn không thể tả, ta không biết nàng lấy khí lực từ nơi nào mà cứ một lần lại một lần hét to.
“Ầm ỹ chết được!” Ngục tốt ở bên ngoài chịu không được liền hét lớn một tiếng. Lục phu nhân vẫn như trước cầm lấy cọc gỗ, khóc gào lên: “Quan gia a quan gia, các ngươi nghĩ sai rồi? Lão gia chúng ta làm sao có thể làm chuyện như vậy? A đúng rồi! Tìm hoàng hậu nương nương đi! Lão gia chính là ca ca của Hoàng hậu nương nương nha! Hắn là quốc cữu, là quốc cữu!” Hoàng hậu nương nương. . . . . . Không tự giác đem ánh mắt hướng ra phía ngoài tìm kiếm. Có lẽ, giống như trong lời nói, cô cũng đã cố gắng hết sức? Ta nghĩ, bất luận như thế nào, nàng cùng Quân Ngạn cũng sẽ không buông tay mặc kệ. Ta chỉ không biết, đến tột cùng là ai xử oan Phượng Hổ.
Rốt cuộc là dùng thủ đoạn như thế nào? Chậm rãi thu hồi tâm tư, nhìn Lục phu nhân liếc mắt một cái, nàng vẫn như trước nhoài người về phía trước cửa, lôi kéo Khinh Ca tới bên cạnh nương. Cố gắng cười nói: “Nương, đừng lo lắng. Mọi chuyện rồi cũng tốt, cha không có làm chuyện như vậy, không nên sợ.” “Đúng. Khinh Ca cũng không tin cha là người như vậy.”
Khinh ca ở một bên kiên định nói. Nương rốt cuộc cũng ngẩng đầu, đưa tay đem ta cùng với Khinh Ca kéo vào trong lòng, giật giật môi nhưng không có nói một câu. Ta tin, người trong sạch nhất định sẽ đòi được một cái công đạo. Bởi vì ta biết, cô sẽ cố gắng, Quân Ngạn sẽ cố gắng. Hơi hơi nắm chặt hai đấm, người nào hàm oan cha, thật rất đáng giận!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...