Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu


Ở trong đình ngồi một lát liền thấy Lục phu nhân từ xa đang tiến lại đây. Nhìn thấy chúng ta dường như còn cười đến mức rực rỡ. Bước chân nhanh hơn tiến nhanh lại đây, đầu tiên là hướng nương hành lễ tiếp đó mở miệng nói: “Tỷ tỷ, Phượng Lê Mạch thật sự dẫn theo nha hoàn thân cận của Loan Phi bỏ trốn ư?” Rõ ràng là biết nhưng vẫn còn muốn hỏi.
Trong lời của nàng lại cố ý nói thành nha hoàn thân cận, ta làm sao lại không biết dụng ý của nàng? Ta nhìn nàng với ánh mắt sắc bén, cười lạnh một tiếng nói: “Thì như thế nào? Thanh Tư tuy rằng chỉ là nha hoàn của ta, nhưng cũng là xuất thân trong sạch!”

Ta nhìn thẳng vào nàng nói, chẳng qua nàng chỉ là một nữ tử thanh lâu, còn muốn chửi bới Thanh Tư xuất thân thấp hèn sao? Nghe vậy, sắc mặt của nàng liền thay đổi. Hai tay gắt gao nắm chặt khăn, nếu không phải có nương ở đây chỉ sợ nàng nhịn không được đó chứ?
Nương đứng lên, hướng nàng nhìn một cái, trầm giọng nói: “Việc này ai cũng không được nhắc lại, nếu lão gia biết, ta nhất định sẽ không bỏ qua!” Lục phu nhân sửng sốt, nàng đại khái là muốn thừa dịp chuyện này, có thể làm ra một chút sóng gió? Cũng không nghĩ tới, nương cư nhiên muốn giấu diếm. Có điều là bị vướng ở vấn đề thân phận, đứng trước mặt nương, nàng cũng không dám làm càn quá mức. Cắn môi, dáng vẻ rất là không cam lòng. Mà lòng ta chậm rãi chìm xuống.
Ta càng cảm thấy, hình như Phượng phủ yên tĩnh trước kia đang từ từ trở nên không còn yên tĩnh nữa. Hơn nữa, là đang ngầm phát triển. Cho nên, mới có thể làm người ta khẩn trương cùng sợ hãi. Mỗi ngày, có rất nhiều người vẫn đang tìm kiếm tung tích Vân Lan.

Nhưng cũng vẫn không có bất cứ tin tức gì. Ta mỗi ngày đều an ủi chính mình, không có tin tức, coi như là tin tức tốt. Còn Nương âm thầm phái người tìm kiếm Phượng Lê Mạch. Lấy uy nghiêm của Nương, trong phủ thật sự không ai dám làm loạn hay nói bậy. Từ khi Phượng Hổ trở về đến nay cũng không biết chuyện Phượng Lê Mạch cùng Thanh Tư bỏ trốn.
Chẳng qua là hắn đang làm một việc gì đó khác, ta cũng không biết đến tột cùng là việc quan trọng nào. Nghe nói Quân Ngạn đã tới phủ nhiều lần, điều làm ta cảm thấy kỳ quái là hắn chưa từng tìm ta. Thật không giống với hắn lúc trước, ta nghĩ nhất định là hắn có chuyện quan trọng, ít nhất là quan trọng hơn ta. Cho nên hắn mới có thể không đến thăm ta.
Không có Thanh Tư, ta gần như mất liên lạc với Giang Nam. Trong phủ xảy ra nhiều chuyện như vậy, ta cũng không thể lại ra ngoài. Trong lòng căng thẳng đến nổi không làm nên chuyện gì. Chỉ có thể hy vọng thời gian qua nhanh hơn một chút. Ta thật nhớ khoảng thời gian trước kia. Ta thật không muốn khoảng thời gian đó kết thúc như thế này.
Lại trôi qua hơn mười ngày cũng đã gần đến tháng ba, thời tiết đã ấm hơn. Nhưng lại đón nhận một thánh chỉ đem hy vọng của ta toàn bộ phá vỡ hết. Thái giám đứng ở phía trên cao đường, ngạo mạn mở ra thánh chỉ màu vàng rực rỡ, âm thanh the thé nói: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Nay quốc cữu Phượng Hổ, vào tháng tư năm thánh đức, hai mươi tám năm trước mưu hại Nhã Phi. Nay đã điều tra rõ là sự thật, Phượng phủ toàn bộ người liên can nhốt vào Thiên Lao chờ ngày xét xử. Khâm thử!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui