Ta mới nhớ tới đêm hôm qua bên ngoài có tiếng động lớn, chỉ là ta không nghĩ tới lại xảy ra loại sự tình này! Xốc chăn lên, vội vàng bước xuống giường, cũng không kịp rửa mặt chải đầu, liền lao ra ngoài.
“Tiểu thư! Tiểu thư!” Nha đầu ở phía sau lưng ta vừa đuổi theo, vừa gọi. Khi ta chạy qua Từ Đường liền thấy cửa lớn vẫn mở rộng như trước. Chẳng qua là không còn thấy bóng dáng cao lớn kia nữa. Tâm trạng thật căng thẳng, ta thật không muốn tin tưởng, cũng không muốn nghĩ tới, điều này có thật vậy không? Cứ như vậy mà đi lên phía trước thiếu chút nữa thì đụng vào Khinh Ca. Nàng vội vàng lôi kéo tay của ta hỏi: “Bát tỷ tỷ, là thật sao? Là thật sao!” Ánh mắt của nàng hồng hồng, vô cùng mong chờ nhìn ta. Ta biết, điều nàng muốn hỏi là cái gì. Cắn răng, ta không nói một câu nào. Ta cũng muốn nghĩ là giả, chính là, chuyện xảy ra nhiều như vậy khiến ta cũng không thể không nghĩ đến điều tệ hại nhất. Cùng Kinh Ca đi đến thư phòng, lại được cho biết là Phượng Hổ không có ở đây. Ta kinh ngạc, gia đinh cúi đầu nói: “Lão gia hôm qua đi ra ngoài vẫn chưa từng trở về.”
“Bát tỷ tỷ. . . . . .” Khinh Ca khó hiểu nhìn ta.
“Loan Phi.” Bỗng nhiên nghe được nương gọi, ta vội vàng quay đầu lại, thấy nàng cùng nha đầu đứng ở cách đó không xa, nhìn thẳng về phía chúng ta. Vội vàng tiến lên hỏi: “Nương, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?” Phượng phủ xảy ra chuyện lớn như vậy, Phượng Hổ lại không có ở đây! Chẳng lẽ hắn còn có chuyện khác quan trọng hơn nữa sao? Thật là làm cho người ta khó hiểu. Nương thở dài, đuổi hạ nhân lui xuống hết, mới đưa ta cùng với Khinh Ca tới một cái đình, lắc đầu nói: “Vân Lan còn chưa tìm thấy, Mạch nhi lại làm ra chuyện như vậy. Thật làm ta rất thất vọng, rất đau lòng nha!”
“Nương.” Ta nhỏ giọng gọi nàng. Trong phủ huynh đệ tỷ muội rất nhiều, nương đều coi như nhau cho nên vẫn gọi Lục ca là ‘Mạch nhi’, chẳng qua là Phượng Lê Mạch dường như vẫn không cảm kích. Nay xảy ra chuyện như vậy, nương cũng không có tức giận, chỉ là đau lòng hơn mà thôi. “Ta ra lệnh trong phủ mọi người không được đem tin tức phát ra bên ngoài, cũng đã phái người đi tìm. Còn về phía phụ thân ngươi, trước tạm thời giấu diếm. Nếu không, lại không biết hắn sẽ tức giận đến mức nào.” Nương nhìn ta và Kinh Ca bất đắc dĩ nói. Ta cùng với Khinh Ca hai mặt nhìn nhau, cuối cùng chậm rãi gật đầu. Nương dựa vào lan can ngồi xuống, giọng nói tràn đầy bi thương: “Hắn nếu là thích Thanh Tư thì từ từ tìm cách giải quyết, tại sao phải tự làm khổ mình như thế?” Trong lời của nương xen lẫn phiền muộn cùng không thể lý giãi được. Ta ngây ngẩn cả người, hơi hơi nắm chặt hai đấm. Phượng Lê Mạch thật là thích Thanh Tư sao? Như vậy Thanh Tư tại sao nguyện ý cùng hắn bỏ trốn? Vì sao cho tới bây giờ ta vẫn không nhìn ra hai người bọn họ có tình cảm sâu sắc chứ? Lục ca, Thanh Tư, đến tột cùng là vì cái gì? Vuốt cằm, nhìn về phía xa xa, mây trắng chậm rãi di chuyển , che ở mặt trời, ánh sáng dần dần tối đi. Rướt vào gió lạnh, đem quần áo chúng ta thổi cho “Phốc phốc” rung động, dải lụa màu hồng nhạt trên y phục Khinh Ca khẽ tung bay, lướt qua trán nàng, vẻ mặt nàng lại ảm đạm dường như không hề phát hiện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...