“Bát tỷ tỷ! Bát tỷ tỷ!” Lời của ta chưa xong, liền bị Khinh Ca vội vàng chạy vào đánh gãy, nàng thở phì phò, bắt lấy ống tay áo của ta nói: “Không tốt, cha phạt Lục ca quỳ gối trước mặt liệt tổ liệt tông, nói là hắn không biết sai, thì vẫn quỳ. Còn hạ lệnh, ai cũng không được mang thức ăn cho hắn. Bát tỷ tỷ, cái này thì có gì là tốt!”
“A, Lục thiếu gia hắn. . . . . .” Thanh Tư sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, run run, ngay cả nói đều nói không được đầy đủ. Ta cũng vậy chấn động, xem ra lúc này đây, vô luận là Phượng Hổ còn là Phượng Lê Mạch, đều là trở ngại. Phượng Lê Mạch tính tình ta hiểu rất rõ, chẳng lẽ thật muốn hắn ở Từ Đường quỳ xuống như vậy sao? Sợ Thanh Tư làm ra chuyện điên rồ, dặn Khinh Ca ở Huyên Anh Các canh chừng Thanh Tư, còn ta vội đến Từ Đường. Trên đường, gặp phải mấy nha đầu ghé vào một nơi xì xào bàn tán, nhìn thấy ta đi qua, lập tức cúi đầu, ngậm miệng. Kỳ thật nghe hay không nghe, ta cũng biết các nàng đang bàn tán chuyện gì. Dừng cước bộ lại, lạnh lùng nhìn các nàng liếc mắt một cái. Bọn nha đầu sợ tới mức cúi đầu thấp đủ cho dũ phát đi xuống, mọi người ngay cả thở mạnh cũng không dám ra một tiếng. Ta khẽ cắn môi, cuối cùng mở miệng: “Ở dưới nghị luận chuyện chủ tử, cẩn thận đầu của các ngươi!”
“Là, là, Bát tiểu thư, bọn nô tỳ không dám!” Bọn nha đầu quỳ xuống dập đầu nói. Ta hừ một tiếng, phất tay áo xoay người. Ta nếu tùy các nàng, không chừng lại truyền thành bộ dáng gì nữa. Đến Từ Đường, thấy đại môn mở rộng ra, Phượng Lê Mạch quỳ đưa lưng về phía ta.
“Lục ca.” Ta chạy lên trước gọi hắn. Thân thể hắn khẽ run, cũng là chưa có quay đầu lại, chỉ thấp giọng nói: “Ngươi tới làm cái gì? Còn không mau trở về, đừng chọc cha tức giận.” Lời của hắn, tất cả đều là tốt với ta. Chính là, hốc mắt ta lại đỏ lên. Cố nén không khóc ra tiếng, vòng tới trước người hắn, nói: “Ngươi còn biết không muốn chọc cha tức giận sao? Vậy ngươi vì sao lại làm như vậy?” Tay buông xuống bên người hơi hơi nắm chặt hai đấm, hắn cắn môi, tuấn mi siết chặt. Ta lại nói: “Hiện nay Phượng phủ xảy ra sự tình, nhị tỷ đến nay tung tích không rõ nơi nào, cha vốn là tâm tình cực kém, ngươi làm sao lại muốn rước khổ vào mình, vào lúc này lại nói muốn thú Thanh Tư? Lục ca, đến tột cùng là vì sao?” Hắn thông minh như vậy, như thế nào lại không hiểu điều ta nói?
“Ngươi sẽ không hiểu!” Lời nói, mơ hồ xen lẫn nghiến răng nghiến lợi. “Đúng, ta chính là bởi vì không hiểu. Cho nên mới muốn tới hỏi ngươi một chút.” Cúi người xuống, bắt lấy bờ vai của hắn, nước mắt tuôn, nói: “Lục ca, ngươi làm việc, luôn luôn tiểu tâm cẩn thận, như thế nào giờ đây lại không vâng lời ý của cha!” Mâu trung hắn hiện lên một mảnh sắc ảm đạm, tiếp theo quay mặt đi chỗ khác, cố ý không nhìn ta. Một lúc lâu sau, hắn lại bỗng nhiên nói: “Nha đầu, ngươi trách ta sao? Sẽ trách Lục ca sao?” Ta bị hắn hỏi khiến bối rối, đang yên lành vì sao đột nhiên hỏi ta như vậy. Sững sờ, không biết nên mở miệng như thế nào. Hắn thở dài thật dài, thiển thanh nói: “Ngươi trở về đi.”
“Lục ca. . . . . .”
“Ha.ha.” Hắn khẽ cười một tiếng, lắc đầu, ý bảo ta không cần nói nữa. Hắn lại nói: “Ngươi nhất định là không nghĩ ra, từ nhỏ ta đều không có ngỗ nghịch qua ý của hắn. Vì sao lúc này, lại quyết tâm? Nha đầu, rất nhiều chuyện, kỳ thật cũng không giống như ở mặt ngoài mà ngươi thấy. Lục ca kỳ thật. . . . . . Cũng là cái người ích kỷ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...