Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu


Lục phu nhân rốt cuộc cũng biết chuyện này có tính nghiêm trọng, nắm khăn tay run run, cũng không dám nói một câu gì nữa.
“Đã phái người đi ra ngoài tìm.” Phượng Lê Mạch cúi đầu nói. Ta biết, hắn đã cố gắng hết sức nhưng vẫn như trước là không tìm thấy tung tích Vân Lan. Khinh Ca nắm chặt tay ta, ánh mắt hồng hồng, đứng ở phía sau ta. Phượng Hổ ánh mắt sắc bén đảo tới, cái mùi vị âm lãnh này ta chưa bao giờ thấy qua. Trong mắt của hắn, dường như ta nhìn thấy một tia khác thường gì đó, nhưng đến tột cùng đó là cái gì, ta không nói ra được. Khí thế to lớn, hắn ngồi xuống, dùng sức vỗ lên trên bàn trà, cả giận nói: “Nói, nàng mất tích như thế nào?”

Mọi người trong đại sảnh hai mặt nhìn nhau, giờ khắc này là ai cũng không dám nói nhiều hơn một câu, chỉ sợ hắn giận chó đánh mèo. Ta cũng sợ hãi cực kỳ, Phượng Hổ như vậy, không phải là người cha mà ta từng biết. Một lát sau, như trước không ai nói chuyện. Ta mở miệng, lại thấy Phượng Lê Mạch hướng ta lắc đầu, ý bảo ta không cần nói gì. Ta lưỡng lự, nghe lời ngậm miệng. Không khí đại sảnh lập tức ngột ngạt, ai cũng không dám nói nhiều một câu. Lại qua một lúc sau, nghe Phượng Hổ trầm giọng nói: “Đem một đám hạ nhân Vân Hiên Các, tất cả đập chết hết cho ta.” Ta chỉ cảm thấy đầu óc “Ông” một tiếng, hắn nói, tất cả đều chết….Ta nói không được đó là loại cảm giác gì, nghĩ đến lúc trước ta bị bắt cóc, hắn cũng chưa từng tức giận như vậy. Phượng Hổ đối với Vân Lan “Thiên vị” dường như…quá mức. Thật có chút đáng sợ. Phượng Lê Mạch sợ run, cuối cùng gật đầu nói: “Vâng, hài nhi tuân lệnh.” Nói xong, hắn nâng bước đi đến trước cửa. Ta quá sợ hãi, lập tức tiến lên ngăn hắn lại: “Lục ca!” Phượng Hổ nói như vậy, hắn lại cũng có thể nghe sao! Tiếp theo chuyển sang hướng Phượng Hổ, ta mở miệng nói: “Cha, là ta mang nhị tỷ đi ra ngoài, mới có thể. . . . . . Mới có thể cùng nàng phân tán. Không liên quan người khác!” Ta không thể để cho Vân Hiên Các nhiều người vô tội phải bỏ mạng chết oan như vậy.
“Loan Phi!” Phượng Lê Mạch thở nhẹ. Hắn chưa bao giờ gọi tên của ta, mà lần này, là một ngoại lệ. Trong ngữ khí của hắn, tất cả đều là thanh âm cảnh cáo. Nhưng là, cho dù như vậy, ta vẫn như cũ muốn nói ra sự thật này. Ta gây hoại, không thể để người khác gánh chịu. Phượng Hổ làm như chấn động, chậm rãi đứng dậy, hướng ta đi tới: “Ngươi nói cái gì?”
“Phải . . . . . Là ta một mình đem nàng mang đi ra ngoài, mới có thể. . .”

“Ba ——” lời của ta chưa xong, hắn đã vung một tay lên, nghiêm khắc tát vào gò má của ta, cả giận nói: “Ta nói bao nhiêu lần rồi! Sao ngươi lại không nghe!”
“Loan Phi!”
“Bát tỷ tỷ!” Nương cùng Khinh Ca lập tức xông lại xem xét thương thế của ta, ta bụm mặt, mặc cho nước mắt “Ba ba” rơi. Đúng, ta biết sai rồi. Ta ngàn vạn lần không nên, sau khi chính mình xảy ra chuyện lại còn mang Vân Lan đi ra ngoài, hại nàng mất tích. Tất cả đều là, ta sai.
“Cha!” Phượng Lê Mạch đem ta ngăn ở phía sau: “Hai người đều là nữ nhi của người, người sao có thể…. Sao có thể đánh nàng?” Thân thể hắn khẽ run, nhìn ra được là gắng sức ẩn nhẫn sự tức giận .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui