Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu


Ba ngày sau, haiz—— ta lại ra vẻ cả giận nói: “Cha, cứ như vậy mà vội gả con ra ngoài sao?”
Bỗng nhiên nói sẽ kím cho ta một mối hôn sự, càng không ngờ lại nhanh gọn như vậy. Thế nhưng chỉ một câu nói của ta lại làm cho hắn mới vừa rồi còn có ý cười dạt dào, trong nháy mắt liền sa sầm. Ta suy nghĩ rốt cuộc là vừa rồi mình đã nói sai điều gì.
Phượng Hố lại thở dài nói: “Cha cũng muốn việc này có thể chậm một chút, nhưng mà…Hoàng Hậu chờ không được.”
“Cô?” Nói tới đây ta mới nhớ, hôm nay, nàng cứ nhắc đi nhắc lại hôn sự của ta và Thất Hoàng Tử. Thật khó hiểu, ta nhướn mày:
“Vì sao?” Suốt mười sáu năm qua, cũng chưa từng thấy nàng sốt ruột đến như vậy.
Phượng Hố thở dài một hơi mang theo tâm sự ngổn ngang:
“Thập Tam hoàng tử đã trở lại.”
“Thập Tam hoàng tử?” Ta kinh ngạc, đó không phải là vị hoàng tử mà mười năm trước bị đưa đi Biên Quốc làm con tin sao! Nhưng, vì sao hắn về nước, một chút động tĩnh cũng không có?
“Ba tháng trước, quân đội Biên Quốc đã chiếm hai tòa thành trì của Đại Tuyên ta. Con thật sự nghĩ rằng quân đội Đại Tuyên ta đánh không lại sao? Tất cả đều do Thập Tam hoàng tử!”

Không biết đây có phải là ảo giác của ta hay không, cảm thấy lúc hắn đề cập tới Thập Tam hoàng tử, trong mắt thoáng hiện lên một chút ánh sáng như có như không, ta cũng không rõ lắm, nhưng chắc là không có ý tốt gì.
“Cha, con không hiểu.” Ta vẫn không rõ lắm, Thập Tam hoàng tử trở về, thì có liên quan gì đến hôn sự của ta.
“Hoàng hậu muốn con gả cho Thất hoàng tử, mau sớm sinh con để hổ trợ tốt cho Thất hoàng tử tranh đoạt ngôi vị thái tử.”
Ta nhíu mày:
“Cô là Hoàng hậu Đại Tuyên, biểu ca lại là con vợ cả, thế lực trong triều của bọn họ chẵng lẽ lại không bì kịp Thập Tam hoàng tử đã đi biên quốc hơn mười năm sao?”
Tuy rằng Thập Tam hoàng tử kia từ nhỏ đã được đem làm con thừa tự cho Hoàng hậu, nhưng Hoàng hậu cũng sẽ không vì hắn mà lo lắng điều gì, ai cũng có thể dự đoán được chuyện này. Hắn lại lắc đầu nói:
“Loan Phi, con chỉ nói đúng một phần, phải biết rằng mẫu thân của Thập Tam hoàng tử từng là phi tử được Hoàng Thượng sủng ái nhất, có cái gọi là yêu ai yêu cả đường đi, tình cảm hắn dành cho Thập Tam hoàng tử tất nhiên là không thể coi thường. Cho nên, Hoàng hậu mới lo ngại như thế.”
Ta im lặng không nói gì, nhưng thật ra ta muốn nói có thể Thập Tam hoàng tử kia căn bản là coi nhẹ vị trí thái tử. Dường như, cha muốn nói người muốn thành đại sự thì cần phải suy tính chu đáo mọi mặt.
Một lát sau, Phượng Hố lại mở miệng: “Con đi ra ngoài cả một ngày cũng mệt mỏi rồi, sớm trở về nghỉ ngơi đi.”
“Dạ.” Ta hướng hắn cúi người hành lễ, liền đi ra khỏi thư phòng.

Mới đầu xuân, muôn vật cũng chỉ mới hé ra một chút chồi màu xanh lá, nhưng cũng đủ làm cho cả khu vườn ánh lên hương vị tràn trề sức sống. Dạo bước trên cây cầu cửu khúc, phía dưới lại là sóng nước lăn tăn, thỉnh thoảng có mấy con cá nhỏ tung nhảy làm xuất hiện bọt nước như một ngọn đèn thủy tinh sáng rực đến chói mắt. Đưa tay ngắt lấy vài chiếc lá trên cây, lòng bàn tay nhẹ mở thả xuống dưới, những chiếc lá xanh biếc tựa như con bướm tung bay trên không trung xoay vòng theo làn gió, rồi từ từ hạ thấp đậu trên mặt nước. Dường như nhóm cá nhỏ nhìn thấy điều mới lạ, đồng loạt nhảy lên, chỉ nghe thấy tiếng “Ào ào” của bọt nước văng khắp nơi.
Ta cuối đầu nhìn, mím môi cười, bỗng nhiên nghe một người nói:
“Bát tỷ tỷ, thì ra tỷ đã về.” Giọng nói không che giấu được sự vui sướng.
Ngước mắt liền nhìn thấy Cửu muội Phượng Khinh Ca của ta, trên mặt còn mang theo nụ cười tươi như xuân đầy chân thành đang đi tới. Hôm nay, nàng mặc quần áo màu trắng nhạt hợp với la quần, tôn lên làn da trắng nõn trong suốt.
Ta cười nói: “Đúng vậy, mới trở về.”
Khinh Ca chạy chậm lại, đem ta kéo tới một bên, nhỏ giọng nói:
“Bát tỷ tỷ, muội nhờ tỷ đưa túi hương cho biểu ca, tỷ đã đưa chưa?”
Vẻ mặt ta cứng đờ, né tránh con ngươi long lanh thuần khiết của nàng, xấu hổ nói:
“Đã đưa rồi.”

Không khỏi nghĩ tới chuyện ở trong cung. Túi hương tinh xảo như vậy, nhưng Hoàng hậu cũng chỉ cười lạnh nói:
“Chỉ là một cái thứ nữ, sao xứng gọi hoàng nhi là biểu ca!”
Ta thật sự cũngkhông gặp Thất hoàng tử, nhưng cũng biết Hoàng hậu nhất định sẽ không đem túi hương chuyển giao. Nhìn dáng vẻ chờ mong của Khinh Ca, ta thật sự không đành lòng nhìn nàng khổ sở, đành phải nói đã đưa.
Khinh Ca kéo cánh tay của ta hết sức thân thiết, lại cười thật ngọt ngào: “Cám ơn Bát tỷ tỷ!”
Ta quả thật cười có chút chột dạ, nàng lại hỏi: “Vậy…Vậy biểu ca có nói gì nữa không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng chốc lát trở nên đỏ rực, xuất hiện một vẻ thẹn thùng.
“Hắn…” Thầm than một tiếng, ta bịa chuyện nói: “Tất nhiên là hắn nói rất thích.”
“Thật chứ?” Con ngươi của nàng sáng trong, như có ánh sáng trong đó. Nàng chui vào lòng ta nũng nịu nói:
“Thật tốt quá! Bát tỷ tỷ, Khinh Ca biết tỷ tốt nhất, ha ha!” Ta khẽ ôm nàng, nhất thời cũng không biết nói thế nào cho phải.
“Nhìn kìa, vẫn là quản giáo không nghiêm, ngay cả tôn ti cũng không phân rõ, ôm ấp như thế còn ra thể thống gì?” Giọng nói bén nhọn, pha trộn vài tia trào phúng.
Quay đầu, nhìn thấy Lục phu nhân và nhị tỷ Vân Lan đang đứng cách đó không xa, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía này. Mỗi lần gặp Vân Lan, cùng nàng ở một chỗ, trong lòng ta liền cảm thấy không vui. Lục phu nhân xuất thân từ chốn thanh lâu, ở Phượng phủ thì nổi danh là nữ tử quyến rũ. Cũng không phải là ta nhìn không nổi một kỹ nữ, mà thật sự là bởi vì Vân Lan. Nàng với ta cùng cha cùng mẹ, tỷ muội ruột thịt, lại luôn đứng về phía Lục phu nhân, đối với ta và mẹ thì luôn có nửa phần xa cách!

Ta lạnh lùng nói:
“Nghe Lục nương nói kìa, đều là tỷ muội một nhà, đâu cần phải câu nệ nhiều như vậy.” Ta nhìn Vân Lan gằn từng tiếng một.
Lục phu nhân thu lại một tia tức giận, cười thật quyến rũ nói: “Ấy da, Loan Phi, Lục nương không dám nói ngươi!”
Rồi lại chuyển hướng sang Vân Lan: “Chúng ta vẫn là nên đi nơi khác, để tránh làm trở ngại, vướng mắt người khác.”
Nói xong, vẫy nhẹ khăn lụa, nhếch môi cười, thướt tha tránh đi. Bỗng nhiên Vân Lan nhìn thoáng qua ta, nhưng là tràn ngập oán hận. Ta giật mình hoảng sợ, nàng cũng đã xoay người rời đi.
“Bát tỷ tỷ….” Khinh Ca nhỏ giọng gọi ta. Thu hồi tâm tư, ta mỉm cười một tiếng, nói:
“Không có việc gì. Lục nương, người này lanh mồm lanh miệng muội không nên để ý tới làm gì.”
Khinh Ca hiểu chuyện giật đầu. Cùng nàng dắt tay đi dạo một lát thì bỗng nhiên Thanh Tư chạy tới, nói là đồ mới đã may xong, rất tốt chỉ còn chờ ta đi thử. Đi cùng Thanh Tư về Huyên Anh Các, dọc đường đi nàng ríu rít không ngừng. Đơn giản là quần áo mới đẹp ra sao, Phượng Hố thương yêu ta đến mức nào. Ta chỉ biết cười trừ. Lớn như vậy rồi, đây cũng là lần đầu tiên Phượng Hố đặt may cho ta nhiều quần áo nhất. Ở trong phòng thử đồ ước chừng gần một canh giờ, ta thật mệt, đầu đầy mồ hôi. Nhưng ngược lại nha đầu Thanh Tư kia, hăng say chết đi được.
Ta cười: “Nha đầu thúi, nếu ngươi thích, thì ngươi mặc đi.”
Thanh Tư đem đống quần áo chồng chất đang cầm trong tay thả xuống, nhìn ta nói: “Lão gia hao tâm tổn trí mà biết người đưa quần áo ột nha hoàn mặc, không phải sẽ tức chết sao!”
“Ngươi!” Nha đầu Thanh Tư kia từ nhỏ bị ta làm hư, ở trước mặt ta, làm sao còn có dáng vẻ nha hoàn? Có điều, ta thích Thanh Tư như thế này. Hai người ở trong phòng vui đùa ầm ĩ, thì có nha hoàn tới chuyển lời, đã đến giờ dùng bữa tối. Ta để Thanh Tư một mình ở trong phòng, thu dọn quần áo gọn gàng, rồi đứng dậy đi ra ngoài. Lúc đi qua hoa viên lại gặp phải Vân Lan, lúc này chỉ có một mình nàng, ta cảm thấy lạ, Lục phu nhân sao không ở cùng nàng, thấy nàng không lập tức quay đầu đi ngay, mà là bước lại gần ta. Ánh mắt nhìn thẳng vào ta, lộ ra nụ cười mỉa mai…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui