Hắn nâng tay xoa thái dương của ta, ôn hòa cười: “Cảm tạ cái gì, quay về đi.”
“Ân.” Gật đầu lên tiếng trả lời. Hắn tự nhiên đưa tay nắm lấy tay của ta, đi ở phía trước ta. Ta bỗng nhiên nâng mâu ngước nhìn hắn, hỏi: “Lục ca, ngươi khi nào đọc qua binh thư?” Vì sao ta chưa bao giờ biết, Phượng Lê Mạch thế nhưng cũng biết binh pháp? Tay hắn hơi nắm chặt, cũng là ngoái đầu nhìn lại cười: “Thương nói, binh pháp, tất nhiên là thông hiểu đạo lí. Nha đầu, chuyện phức tạp như vậy, ngươi không nên miệt mài theo đuổi.” Ánh mắt của hắn tiện đà lại nhìn về phía Quân Ngạn rời đi, thấp giọng nói: “Tiểu địch chi kiên, đại địch chi cũng.” Hắn là đang nói, kinh thương là tốt nhất so với hành quân đánh giặc, nếu dụng binh cố chấp kiên chiến, ắc sẽ bị cường địch bắt. Nếu muốn thắng, trước tiên phải kiên cường. Chính là, không biết vì sao, lời của hắn, ẩn ẩn như là đang nói Quân Ngạn? Ta cũng không tự giác theo ánh mắt của hắn nhìn lại, Quân Ngạn thân ảnh dĩ nhiên biến mất ở chỗ góc tường. Hai người đi một đoạn đường, Phượng Lê Mạch đột nhiên chậm thanh nói: “Nha đầu, nếu là ngươi nguyện ý gả cho Thất hoàng tử, hay là Lục ca. . . . . .”
“Tiểu thư!” Lời của hắn, Thanh Tư kêu to một tiếng đột nhiên chặt đứt. Thanh tư vội vàng hướng ta chạy tới, ta kỳ thật có điểm trách cứ nàng, cư nhiên thừa dịp lúc này đến. Chỉ vì ta cảm thấy, Phượng Lê Mạch có điều trọng yếu muốn nói cho ta.
“Lục ca, ngươi muốn nói cái gì?” Nâng mâu hỏi hắn. Hắn có chút xấu hổ, khôi phục lại, ánh mắt nhìn thoáng qua hướng Thanh Tư chạy đến, tay nắm thành quyền để ở môi liền ho nhẹ một tiếng, nói: “Không có gì, Lục ca chính là hy vọng ngươi có thể tìm được một người mình thích.” Có chút kinh ngạc, hắn cũng đã nhẹ nhàng buông tay của ta ra. Thanh Tư chạy đến, thở hồng hộc nhìn ta, vui cười : “Tiểu thư tiểu thư!” Nàng lôi kéo tay của ta, vui vẻ nói: “Thư Nghiên đến đây!” Ta cả kinh, nàng lại kêu: “Không đúng không đúng, là Giang công tử đến đây!” Vội vàng nắm chặt tay nàng hỏi: “Hắn ở nơi nào?” Cách nay mấy ngày, ước chừng khoản mười ngày, không thể phủ nhận, ta đối với hắn, thậm chí có nhớ nhung.
“Bên ngoài a, Thư Nghiên lại là ghé vào trên tường vây nói với nô tỳ.” Thanh Tư cười nói. Hướng phía trước đi từng bước, bỗng nhiên lại nghĩ tới trong lời nói của Phượng Lê Mạch. Hắn nhắc nhở ta, không thể đi loạn. Mà ta hiện tại, không ngờ lại nghĩ muốn ra phủ gặp Giang Nam. Chính là, muốn hắn vào phủ, thật là không ổn. Huống chi hôm nay, Quân Ngạn đang ở đây. Thời điểm ta lộ khó xử , bỗng nhiên Phượng Lê Mạch xoay người lại, thản nhiên cười nói: “Đi ra ngoài đi.”
“Lục ca.” Ta giật mình nhìn hắn.
“Không cần lo lắng.” Hắn xoa xoa đầu ta một cái: “Lục ca sẽ đứng ở xa xa nhìn ngươi.”
“Lục ca. . . . . .” Biết đó là hắn vì bảo hộ ta, đối với ngươi vẫn là đỏ mặt. Thanh Tư lôi kéo tay của ta, quay đầu liền đi: “Đi nhanh đi tiểu thư, ngươi xem Lục thiếu gia cũng nói như vậy!” Nàng tựa hồ rất là hưng phấn, so với ta còn muốn hưng phấn hơn. Cúi đầu, tùy ý để nàng lôi kéo cánh tay, chọn ra một bên thiên môn, chạy chậm đi ra ngoài. “Thanh Tư tỷ tỷ!” Thật xa liền nghe thấy được thanh âm của Thư Nghiên. Ta không tự giác quay đầu, quả thực không có thấy thân ảnh Phượng Lê Mạch. Hắn nói “Xa xa nhìn”, kì thực là âm thầm bảo hộ. Đáy lòng ấm áp, có Lục ca ở đây, thật tốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...