Mỗi ngày trôi qua thật nhạt nhẽo và buồn tẻ.
Mỗi ngày đều không ngừng sao chép kinh Phật, có lúc, ngay cả trong mơ cũng đều là Phạm Văn(* văn tự Ấn Độ cổ) quen thuộc kia. Cũng đã lâu rồi ta chưa nghe tin tức gì từ bên trong Hoàng Thành. Về hắn, về Vân Lan. Ta phát hiện, thì ra, khi không nghe thấy, tâm cũng sẽ không đau. Mà ta, cuối cùng cũng có thể từ từ quên hắn một cách hoàn toàn.
Có một lần chép Kinh văn, tình cờ phát hiện ở giữa kẹp một quyển âm luật. Ta rất thích bản nhạc《 Vân Thủy Thiền Tâm 》kia, thanh âm rất thanh thúy và thuần tuý. Hỏi cung nữ muốn lấy một cây đàn, trái lại nàng không cự tuyệt, hôm sau liền mang đến cho ta.
Chép Kinh Phật mệt mỏi, liền lấy đàn ra gảy bản nhạc kia.
Từ tiếng nhạc, nghe như là phảng phất tiếng dòng suối đang chảy réo rắt, nhắm hai mắt lại cảm thấy mát mẻ còn có hương thơm của thiên nhiên. Đầu ngón tay nhúc nhích, lòng của ta cũng từ từ lặng xuống. Từ bỏ trần thế, dứt bỏ những suy nghĩ rối rắm, dứt bỏ chính mình. . . . . .
Thỉnh thoảng, nghĩ đến cái ngày mà người ở trong xe ngựa đã nói với ta, vui vẻ cũng phải sống, không vui cũng phải sống, vì sao không lựa chọn vui vẻ chứ?
Ta nghĩ, không gì là có tư cách hay không tư cách, chỉ cần ta cười, chỉ cần ta vui vẻ. . . . . .
Khoảng thời gian Quân Ngạn rời khỏi kinh thành cũng đã hơn một tháng, ở phía Nam, cũng không có bất kỳ tin tức nào về hắn. Ta không nhịn được mà bật cười, không có tin tức cũng là tin tốt nhất.
Biểu ca là cát nhân thiên tướng, chắc chắn bình an vô sự.
Có lúc, ta thỉnh thoảng hay đi ra ngoài, ngồi nghỉ ở trong viện một lát, lại luôn cảm thấy có người ở một bên nhìn ta.
Rất lâu, cảm giác kia rất mãnh liệt, ta nhịn không được mà đứng dậy tìm kiếm. Cuối cùng, không thu hoạch được gì.
Thu đi đông lại, trong nháy mắt, năm tháng trôi qua, đã gần đến cuối năm rồi.
Trong thời gian đó, Tiết Vị Ương cũng đến hai lần, chỉ là muốn thăm ta. Nàng nói Tiết Tùng Ninh vẫn rất tốt, chỉ là vẫn nhớ mong ta. Hắn nói, trước kia, hắn không hiểu vì sao ta lựa chọn ở lại, hiện tại hắn đã biết, là vì Phượng Lê Mạch, cho nên hắn tôn trọng ta. Nàng còn nói nàng cần làm gấp một chuyện, sợ rằng phải mất một thời gian dài mới đến thăm ta được. Ta chợt nghĩ tới khi đó, nghe nói Tiết Vị Ương đang âm thầm điều tra chuyện của ám hội, tuy ta biết nàng muốn điều tra cái gì, nhưng vẫn rất lo lắng cho an toàn của nàng. Muốn nàng nhất định phải thận trọng, nhưng Tiết Vị Ương chỉ cười nhạt.
Nghe nói Trịnh Thái phi ở bên phòng phía tây đột nhiên ngã bệnh, ta còn thấy thái y trong cung đến chuẩn bệnh cho nàng. Nhưng đã mấy ngày trôi qua, bệnh tình vẫn như cũ không thấy khá hơn. Cung nữ, bọn thị vệ, một đám, nhìn không thấy được vẻ đồng cảm cùng bi thương nào ở họ. Ở trong mắt bọn họ, Trịnh Thái phi cùng lắm chỉ là một chủ tử thất thế, không đáng giá để bọn họ đi lấy lòng nàng. Ta cũng không đến phòng phía tây một bước, nàng đối với ta mà nói cũng chỉ là một người xa lạ đã từng nghe qua tên mà thôi. Hiện tại, ta còn không thể tự giúp mình, cũng không muốn đi trông nom chuyện như vậy.
Nhưng ba ngày sau, đột nhiên nghe tin Trịnh Thái phi ra đi.
Nghe thấy tin tức này ta không khỏi kinh hãi. Cảm thán, thì ra tính mạng con người lại yếu ớt mỏng manh như vậy.
Ta chợt nghĩ tới có một ngày, ta cũng có thể, an tĩnh chết đi như vậy, lại chán nản cười, cố gắng sống tốt, vì cũng không còn người nào quan tâm ta nữa.
Gần đến giao thừa, khí trời càng ngày càng lạnh.
Cung nữ cầm chăn đệm thật dày đi vào, cười nói:”Nương nương, đây là đồ trong cung mới vừa đưa tới, hoàng thượng nói năm mới sắp đến, cho nên ban cho các vị Thái phi các vật dụng thường dùng hàng ngày.”
Ta chỉ đứng ở đó, cũng không trả lời lại.
Cung nữ đưa đồ tới bên giường, bỏ chăn đệm cũ ra, sau đó lại tỉ mỉ đem đồ mới thay vào.
Ta đang đứng, chợt nghe thấy gian phòng bên cạnh truyền ra một tiếng kêu sợ hãi. Sau đó, là tiếng bước chân thị vệ chạy tới. Cung nữ rõ ràng cũng giật mình sợ hãi, bỏ cả chuyện đang làm trên tay nhấc chân chạy ra ngoài.
Ta chần chờ một lát, cũng đi theo.
Giọng đó là của Liễu Thái phi ở phòng bên cạnh ta truyền tới, lúc này, có rất nhiều người chạy vào. Ta đi lên trước, thấy cửa mở rộng, không nhịn được liếc mắt nhìn vào.
Nhất thời, cả người như bị một chậu nước lạnh từ đầu dội xuống.
Cây dao nhỏ kia đâm thẳng trên ngực cô gái, máu tươi chảy ra đỏ thẫm. Người bước vào, cũng la hoảng lên. Thị vệ bước tới rất nhanh, lấy tay của một cung nữ chặn miệng vết thương lại, sau đó hét to: “Nhanh đi gọi thái y!”
Cung nữ đó sợ tới mức khóc hét lên, nhưng tên thị vệ kia đâu có rãnh mà quan tâm, đành mặc hắn lấy tay của mình đè xuống. Nhưng cả người của nàng, đã run rẩy xụi lơ trên mặt đất.
Cung nữ trong phòng ta lúc này vội lui ra ngoài, thấy ta đứng ở cửa, sợ run lên, vội đỡ ta nói:”Liễu Thái phi điên rồi, nương nương, chúng ta về thôi.”
Ta kinh ngạc nhìn nàng, nàng nói Liễu Thái phi điên rồi? Nói như vậy, nàng ta là tự tử?
Ta ngây người để mặc cho nàng đỡ ta trở về. Nhưng trong nháy mắt, lúc xoay người, ta nghe thấy giọng nói suy yếu của Liễu Thái phi, xen lẫn bi thương vô hạn truyền tới: “Nhớ năm đó, ta ở Liễu phủ cũng là con gái bảo bối của cha mẹ, nhưng lại phải vào cung . . . . . . Lý lang không quan tâm ta, cưới người khác. . . . . . Hôm nay, hôm nay ta còn phải ở chỗ này, tuổi già cô đơn cả đời “
“Nương nương, Liễu Thái phi thật sự điên rồi.” Cung nữ nói với vẻ nghiêm túc, chân bước càng nhanh hơn.
Ta lại đẩy nàng ra, đi thẳng về phòng.
Chẳng biết tại sao, lúc nghe nàng ta nói đến cha mẹ coi nàng như con gái bảo bối, ta lại không khống chế được, nước mắt liền trào ra điên cuồng.
Ta, cũng không phải vậy sao?
Đếu là người đồng bệnh tương liên. . . . . .
Đã qua biết bao ngày đêm dài đằng đẵng, cuối cùng nàng ta cũng không chịu đựng nổi cô đơn, lựa chọn tự tử vào ngay lúc sắp đến giao thừa.
Trong đầu nhớ tới dòng máu đỏ tươi ngay trước mắt, cả người ức chế không được run rẩy lên. Ta co rúc ở trên giường, kéo chăn, khóc ồ lên.
Đã ời thái y, ta không biết trong lòng mình đến tột cùng là có cảm giác gì, là hy vọng nàng còn sống hay là hi vọng nàng chết đi.
Cho tới bây giờ, ta chưa bao giờ sợ hãi phải ở một mình như lúc này.
Cho tới bây giờ, cho tới bây giờ, chưa từng có. . . . . .
Giao thừa năm ngoái. Ta còn ở dưới gối cha mẹ, cung phụng chăm sóc. Giao thừa năm nay, cũng đã là cảnh còn người mất, mọi chuyện đều ngừng lại!
Ta cũng không biết từ nay về sau, sẽ còn bao nhiêu năm tháng cô độc chờ đợi ta . . . . .
Lục ca, huynh ấy có biết ta còn sống hay không. Nếu biết, huynh ấy chắc chắn sẽ tới tìm ta. Ta rất sợ, một ngày nào đó không thể chống đỡ được nữa, cũng sẽ giống như Liễu Thái phi.
Ta phát hiện ra, thì ra ta luôn đem sự yếu ớt kia dấu đi. Rồi đột nhiên trong lúc đó, có thể đánh ta trở về bộ mặt thật.
Thái y đã tới, nhưng chỉ đến trong chốc lát lại quay trở về.
Liễu Thái phi, cuối cùng chết rồi.
Cả một buổi chiều, ta cũng không nói một câu. Chẳng qua cứ vùi đầu sao chép kinh Phật, không biết bao nhiêu lần. Hình như, còn chép sai không ít chỗ.
Dường như ta cảm thấy mình đã đi tới ranh giới cuối cùng rồi.
Chỉ cần chạm nhẹ cũng đau đớn, trong nháy mắt đem mình bao phủ.
Buổi tối, cung nữ hầu hạ ta đi ngủ, sau đó mới dập tắt đèn, nhỏ giọng lui ra ngoài.
Ta mở to hai mắt nhìn lên đỉnh màn, làm thế nào mắt cũng không thể khép lại.
Vào nửa đêm canh ba , sau khi nghe thấy ngoài cửa sổ, có một hồi tiếng vang nhẹ. Lúc đầu, ta còn cho là thanh âm của gió, cho đến khi bóng đen kia nhảy vào đứng ở trước giường ta, ta mới phục hồi tinh thần lại. Người nọ cũng đã đưa tay vén màn lụa trước giường ta lên, híp mắt gọi: “Loan Phi, nha đầu.”
Ta ngơ ngác nhìn hắn, một hồi lâu, đột nhiên khóc lên. Câu “Nha đầu” đã lâu rồi ta không nghe thấy. Ta nhớ tới Lục ca của ta — Phượng Lê Mạch.
Người trước giường có vẻ bối rối không biết làm sao, ngồi ở mép giường của ta nhíu mày nói:”Này này, bản thiếu gia không phải cố ý muốn hù dọa ngươi khóc. Này, ngươi, ngươi đừng khóc có được hay không?”
Ta vẫn khóc không ngừng, giống như ngoại trừ Lục ca của ta ra, đối với hắn còn có một loại vui mừng.
Nhìn thấy Bất Nhân, ta lại giống như nhìn thấy cứu tinh. Đột nhiên ta rất muốn nói với hắn, cứu ta.
Người này, ta quen biết đã gần nửa năm, nhưng lại ở chung không tới một ngày, ta bỗng nhiên có cảm giác muốn lệ thuộc vào. Bởi vì ngoại trừ hắn ra, ở chỗ này, ta đã không còn người nào có thể tin được nữa.
Hắn xoay người lại hướng ngoài cửa liếc mắt nhìn, quay đầu lại nói: “Này, ngươi khóc cũng được nhưng đừng có khóc ra thành tiếng!”
Ôm lấy chăn bông đứng dậy, giơ tay lên bối rối lau đi nước mắt, lắc đầu nói:”Ta chỉ là nhớ tới Lục ca của ta, ngày trước chỉ có huynh ấy gọi ta là nha đầu.”
“Aizz.” Con mắt xinh đẹp của hắn chớp chớp, một lúc sau mới cong khóe miệng nói, “Vậy thì bản thiếu gia đã an tâm, còn tưởng rằng do bản thiếu gia dọa ngươi sợ! Haiz, về sau bản thiếu gia sẽ làm ca ca của ngươi.”
Trái tim chợt ấm lên, ta nhìn hắn, hắn cũng nhìn ta cười rực rỡ.
“Ngươi, sao lại tới đây?” Ta hỏi hắn. Biến mất gần nửa năm, ta chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày, hắn còn có thể xuất hiện.
Giống như nói đến vấn đề chính, hắn ngồi lại ngay ngắn, nghiêm trang mở miệng: “Câu này hỏi rất đúng lúc! Bản thiếu gia làm chuyện tốt, chưa bao giờ bỏ dở nửa chừng. Lần trước ngươi nói bản thiếu gia dẫn ngươi đi là bắt cóc ngươi, vậy hôm nay, bản thiếu gia hỏi ngươi một lần nữa. Vẫn là bắt cóc chứ?”
Ta nhất thời ngơ ngẩn, câu nói lúc đó hắn vẫn còn nhớ!
“Thật không ngờ ngươi có thể chịu đựng lâu như vậy, bản thiếu gia đợi ngươi gần nửa năm! Hôm nay, mới thấy bộ dạng nhếch nhác này của ngươi.”
Hắn “Xoạc —” một tiếng mở quạt giấy ra, “Sớm biết như thế, sao còn cố gắng ở lại. Thật là vịt chết còn cứng mồm.”
Hắn vừa dỗ ta, lại vừa muốn trách mắng ta.
Trong lòng đấu tranh một lúc, cuối cùng ta mở miệng:”Ta muốn rời đi, nhưng mà. . .”
“Dừng. Ngươi chỉ cần nói ngươi muốn, bản thiếu gia tự có biện pháp.” Hắn nói rất quả quyết.
Nhưng, sao hắn biết ta còn đang lo lắng điều gì? Thế mà hắn chỉ cười, rồi đứng dậy, trong lúc ta kinh ngạc hắn đã nhấc màn lụa lên đi ra ngoài, nhỏ giọng nói: “Tối nay sẽ rời đi, ngươi hãy cố chờ, bản thiếu gia sẽ lập tức trở lại. Ngươi nhớ, ngàn vạn lần đừng ngủ thiếp đi nha!” Hắn vừa dứt lời, người đã đi đến cửa sổ và nhảy ra ngoài.
So với pháo hoa hắn còn ấm áp hơn.
“Này. . . . . .” Ta muốn đuổi theo hắn ra ngoài, mới nhớ tới mình còn chưa mặc quần áo, chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn.
Ta không biết, hắn đột nhiên muốn đi đâu. Sau đó, ta lại nhớ tới lời nói của hắn, bảo ta không được ngủ gật? Aiz, tình huống như thế ta làm sao còn có thể ngủ được đây.
Nghĩ tới đây, ta mặc quần áo thật nhanh, xuống giường. Đến bên cạnh bàn ngồi một lát, thì phát hiện, thì ra, lúc ta phải đi, lại không có đồ vật nào có thể để ta mang theo.
Trong lòng, vẫn còn thấp thỏm suy nghĩ, nếu ta đi Quân Lâm có thể giận chó đánh mèo đến trên người Lục ca của ta hay không?
Chậm rãi cắn môi, nếu như đã biết mà ta cứ đi như vậy, có phải rất ích kỷ hay không?
Bất giác, hai tay vòng quanh lại chung một chỗ, cố gắng hít thở thật sâu. Aiz, ta là Phượng Loan Phi, cuối cùng cũng không thể biến thành người có lòng dạ ác độc được. Mặc dù bây giờ đã đến nước này, nhưng vẫn cảm thấy đau lòng không dứt. Cho nên, ta biết chắc chắn cuộc đời này của ta nhất bị sẽ bị tổn thương.
Bất Nhân đi thật lâu mới trở về.
Lúc hắn trở lại, trên lưng còn vác một cái bao thật to. Ta giật mình đứng lên, hắn hướng ta làm động tác chớ lên tiếng. Rồi sau đó, đem bao tải ở trên lưng để xuống.
Ta hạ thấp giọng hỏi:”Trong cái bao này chứa cái gì vậy?”
Thế nhưng hắn lại không có trả lời, chỉ nói: “Rút ra cho ta mấy cây trâm cài đầu, sau đó ngươi đi ra phía sau bình phong đợi.”
Ta muốn hỏi hắn, hắn lại thúc giục:”Nhanh đi.”
Do dự một lúc, cuối cùng tiện tay rút ra mấy cây trâm cài đầu đưa cho hắn, sau đó đi vào sau tấm bình phong.
Một lát sau, hắn mới nói được rồi. Thời điểm ta đi ra ngoài, chỉ thấy vật trong bao kia đã không còn. Sau đó, thấy hắn từ bên hông lấy ra mấy cái bình, dọc theo bốn phía phòng, đổ thứ trong bình ra. Thậm chí, ngay cả trong phòng trong cũng đổ ra. Ta đã đoán được, đó là dầu hoả!
Lúc này, ta mới biết, hắn muốn làm cái gì.
“Nếu muốn hoàn toàn thoát khỏi nơi này, trừ khi ngươi chết. Như thế, bất kể ngươi có khổ tâm hay bất đắc dĩ gì mà nhất định phải ở lại, bọn họ cũng không thể làm gì ngươi được. Bởi vì, ngươi không phải chạy trốn, có đúng không?” Hắn nhìn ta, sau đó ôm lấy eo của ta, từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Trong nháy mắt, nhìn thấy ống tay áo của hắn vung lên, chỉ nghe “Oanh” một tiếng, căn phòng sau lưng liền bị thiêu cháy. Thời gian chỉ trong một cái chớp mắt, ánh lửa đã bốc lên ngùn ngụt. Trong phòng đổ đầy dầu hỏa, chính là phòng ngừa giờ phút này có người chạy vào.
Tự thiêu mình trong biển lửa, một chiêu này thật sự lần nào cũng hữu dụng đấy. Khi đó, Tiết Tùng Ninh muốn ta giả chết, cũng dùng chiêu này. Lúc đó, vẫn còn ở trong phủ tướng quân, Quân Lâm cho dù muốn tra, cũng không dễ dàng như vậy. Nhưng hôm nay, khắp nơi đều là người của hắn. Dù cho hiện tại không vào được, nhưng một lúc sau đã có thể vào trong rồi. Hắn muốn sống phải thấy người chết phải thấy xác, nhất định sẽ tra xét rất cẩn thận.
Trong đầu vang lên lời Bất Nhân vừa mới nói, trong lòng chợt kinh hãi.
Hắn căn bản không sợ có người đi vào tìm thi thể của ta, như vậy mới vừa rồi hắn. . . . . . Cái bao hắn vác trên lưng . . . . .
Ta không dám tin, Bất Nhân là người như vậy.
Nhưng, sự thật lại không thể không khiến ta hoài nghi. Trong cái bao kia, nếu không phải là người, vậy hắn dùng vật gì để giả dạng ta?
Tóm lấy y phục của hắn, ta đang muốn mở miệng, thế nhưng hắn lại quát nhỏ:”Đừng nói chuyện, bản thiếu gia đang mệt. . . . . . Mệt chết đi được.” Hắn không có nhìn ta, ánh mắt vẫn nhìn về phía trước, mũi chân chạm nhẹ một cái, từ đầu cành cây tung người bay đi.
Ta chỉ biết hắn có võ công, lại không biết thì ra khinh công của hắn lại giỏi như vậy.
Cây ở trong rừng này cũng không lớn lắm, trong ngực hắn còn ôm ta, nhưng vẫn có thể từ trên cành cây nhẹ nhàng bay đi. Cành cây đó lay nhẹ nhưng cũng chỉ là thoáng qua, lại khôi phục như trước. Quả thật có thể coi là gió qua không dấu vết!
Mang theo ta, một đường hướng đỉnh núi mà chạy tới. Khi chạy đến đỉnh núi, hắn mới đặt ta xuống, tay chống lên một cái cây gần đó miệng thở hổn hển, vừa nói :”Không được, mệt chết, mệt chết ta rồi. . . . . .”
Ta theo bản năng xoay người lại, nhìn thấy quang cảnh đỉnh núi kia là một mảng rộng lớn, còn có thể nghe thấy tiếng hơi thở đứt quãng cùng tiếng than nhỏ kia.
Ta ngơ ngác đứng nhìn, trái tim, có hàng trăm tư vị. Chẳng biết Bất Nhân đã đứng ở bên cạnh ta lúc nào, ánh mắt của hắn chăm chú nhìn ta đắc ý nói:”Đẹp chứ? Bản thiếu gia có ánh mắt cực tốt đấy!”
Lời của hắn làm cho ta chợt nhớ lại vật trong bao kia, vội hỏi hắn: “Cái bao ngươi vác vào phòng ta, là cái gì?” Căng lớn mắt nhìn hắn, ta thật sự không hi vọng hắn sẽ nói ra cái đó, ta thật không muốn nghe sự thật này.
Hắn cười tủm tỉm mở miệng:”Chứa ngươi. . . . . . thế thân của ngươi…!”
“Ngươi. . . Làm sao ngươi có thể. . .” Ta lui nửa bước, thật không muốn tin chuyện này là thật. Hắn còn nói, phải làm chuyện tốt. Một mạng đổi một mạng, điều này có thể gọi là làm chuyện tốt ư?
Thế nhưng hắn lại nhún nhún vai: “Chỉ là người chết mà thôi, có gì ngạc nhiên.”
“Người chết!” Ta tức giận, “Người chết là lớn nhất, ngươi làm sao có thể làm ra chuyện độc ác như vậy” ta càng lúc càng không thể tin được, chẳng lẽ lúc ta ở trong phòng chờ hắn, hắn lại đi đào mộ người khác lên!
Nhớ tới cái này, ta không khỏi cả người run rẩy. Hắn đến tột cùng, là hạng người gì?
Thế nhưng hắn lại giống như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng ta, cắn răng nói:”Aiz, bản thiếu gia cũng không đi đào mộ của người ta! Éc. . . . . . Bản thiếu gia nói là, nó cũng không hẳn là đào mộ! Rất. . . . . . Cái này. . . . . . Nói như thế nào đây “
Hắn dường như có chút áo não, nhìn thấy mặt ta khiếp sợ, một tay kéo lấy ta đến dưới tàng cây ngồi, mới mở miệng: “Sáu ngày trước, bản thiếu gia tình cờ biết có một phạm nhân bị tội tử hình chém đầu, do sợ bị hành hình, nên đã tự sát trong tù. Ngươi cũng biết, người chết giống như vậy, sẽ bị ném ở bãi tha ma. Bản thiếu gia nghĩ đến đây, không bằng làm một chuyện tốt, đem nó mai táng. Hôm nay lại đột nhiên nhớ tới thi thể kia còn có thể cứu mạng, cho nên lại mời nó ra ngoài. Ngươi yên tâm đi, bản thiếu gia đã nói rõ với nó rồi, nó sẽ không tới tìm ngươi. Huống chi, nó chết thế cho ngươi còn có thể đổi lại được một tang lễ long trọng. Cớ sao không làm?”
Lời của hắn, một lần so với một lần làm ta khiếp sợ hơn.
Nhưng, câu “Tang lễ long trọng” kia của hắn, lại làm lòng ta nháy mắt treo lên. Trái tim dường như ngừng đập, chần chừ một lúc cuối cùng hỏi hắn: “Ngươi đã biết thân phận của ta, sao còn dám cứu ta?” Nếu không, hắn nhất định sẽ không nói như vậy .
Cặp mắt xinh đẹp kia chớp chớp, hắn cười nói:”Ngươi chưa từng nghe qua Phật tổ trước mặt người người ngang hàng sao, thật uổng cho ngươi chép kinh phật lâu như vậy! Bản thiếu gia chẳng qua là làm chuyện tốt, không hỏi ngươi là ai. Huống chi, bản thiếu gia là ai đây! Thiên hạ này, còn có chuyện bản thiếu gia không dám làm sao?” Hắn từng chữ từng câu nói thật là đắc ý.
Ta không giận, ngược lại cười: “Tại sao ngươi nhất định phải làm chuyện tốt?”
“Tất cả đều chỉ là tích đức, tích đức.” Hắn nhỏ giọng nói, sau lại gần ta cười đùa: “Nói cho ngươi biết một bí mật, bản thiếu gia tướng mệnh quá yếu, thầy tướng nói bản thiếu gia nếu trước lúc hai mươi tuổi mà không làm được hơn 100 chuyện tốt, bản thiếu gia liền sống không quá 20.”
Kinh ngạc nhìn người trước mặt, lời của hắn ta không biết là nên tin hay không tin. Chỉ là lời của thầy tướng, làm sao có thể tin?
Hắn chợt im lặng, ngửa mặt nằm ở dưới tàng cây, đôi tay tìm tư thế thoải mái tựa vào sau ót, nhắm hai mắt lại. Ta ngồi ôm đầu gối, quay đầu lại, nhìn về quang cảnh ngọn núi. Bầu trời vốn đang rực rỡ, ánh lửa giờ đã nhỏ dần, ta nghĩ giờ phút này, bọn họ nhất định đã tìm được “Thi thể” của ta, hơn nữa thi thể đã hoàn toàn biến dạng. Tin chỉ có thể dựa vào trâm cài đầu, mới có thể xác định thân phận của nó. Bất Nhân, hắn suy tính thật chu đáo.
Quân Lâm thì sao, nếu hắn biết được thì sẽ thế nào?
Aiz, lắc đầu một cái, tự nhiên, sao lại nghĩ tới hắn.
Hắn cùng ta có quan hệ gì.
Bờ môi, bất giác nâng lên. Một hồi lâu, mới cẩn thận mở miệng: “Bất Nhân, thật ra thì ngươi rất nhân từ. Bất Nhân, cái tên này thật không thích hợp với ngươi.”
“Ừ. Bản thiếu gia luôn luôn nhân từ” hắn không mở mắt. Chỉ cười nói.”Bất quá ngươi không cảm thấy ‘ Bất Nhân ‘ cái tên này rất tao nhã hay sao?” Kinh ngạc nhìn người bên cạnh, hắn thật là một người kỳ quái.
Ta không nói lời nào, thế nhưng hắn lại giống như rất hài lòng khẽ cười .
Cách một lúc lâu, hắn chợt nói: “Loan Phi, vì sao ngươi phải gả cho lão hoàng đế?”
Ta sợ run lên, suy nghĩ một chút lại cảm thấy nói cho hắn biết cũng không sao, liền nói: “Chỉ là một hiểu lầm, hắn xem ta thành nữ nhân mà hắn yêu.” Có điều, ta vẫn cắt bớt một số chuyện quan trọng đi.
“Aiz, vậy ngươi hận hắn không?”
“Có một chút.” Ta trả lời hắn một cách đường hoàng. Hơn nữa lúc biết hắn một mặt buộc chính mình tin tưởng ta là Nhã Phi, một mặt lại dùng trăm phương ngàn kế mà tính kế ta.
Hắn không tiếp tục hỏi ta nữa, chỉ nói: “Vậy, sau này ngươi, có muốn về nhà không?”
Về nhà. . .
Chán nản lắc đầu:”Ta đã không còn nhà.”
“Vậy Lục ca của ngươi đâu?” hắn ngồi dậy, nghiêm túc nhìn ta.
Trí nhớ của hắn thật tốt, ta chỉ nhắc có một lần, hắn liền nhớ.
Ta xoay mặt, nhẹ giọng nói:”Không biết.” Miễn cưỡng cười cười, ta quay đầu lại, hỏi hắn: “Còn ngươi, vì sao không trở về nhà?”
Hắn giống như một Công Tử quyền quý, lại tự nguyện ra bên ngoài chịu khổ. Lưu lạc bên ở bên ngoài, chắc cũng đã nửa năm. Không, cũng có thể lâu hơn, ta chỉ là không biết mà thôi.
Hắn cúi đầu đùa bỡn, từ bên hông rút ra cây quạt, nghiêm túc nói: “Bản thiếu gia ta muốn ra ngoài làm chuyện tốt”.
“Không thể làm ở nhà sao?”
“Có thể chứ, ta ở nhà một ngày là có thể làm 100 chuyện tốt.”
Ta kinh ngạc:”Vậy vì sao ngươi không. . . . . .”
Hắn cầm cây quạt gõ nhẹ vào miệng ta, một bàn tay đưa ra một đầu ngón tay, nhẹ lay động nói: “Đại ca của bản thiếu gia, ngày ngày muốn bọn hạ nhân chuẩn bị chuyện tốt chờ ta đi làm, đem bản thiếu gia loay hoay sứt đầu bể trán, thật sự không được trượng nghĩa!”
Ta không khỏi bật cười: “Cho nên ngươi mới gọi hắn là Bất Nghĩa?” Nhưng, từ trong miệng hắn ta cũng hiểu được, đại ca của hắn vô cùng thương yêu hắn. Nếu không, làm sao lại nguyện ý cùng hắn chơi trò chơi như vậy? Ta đột nhiên, cảm thấy ghen tỵ với hắn. Hắn cũng giống như ta trước kia, đang ở trong phúc mà chẳng biết hưởng. “Đúng vậy, cho nên bản thiếu gia trong cơn tức giận, bỏ nhà đi ra ngoài.”
Mới vừa rồi, còn thấy hắn làm việc rất thận trọng, hiện tại lại cảm thấy hắn giống như một đứa trẻ con. Ta bật cười, nhìn hắn: “Thật ra so với ta, thì ngươi còn hạnh phúc hơn nhiều. Ít nhất, ngươi còn có người thân ở bên cạnh. Bất Nhân, ngươi nên biết quý trọng họ.”
“Bản thiếu gia đã. . . . . . Rất quý trọng rồi.” Giọng nói của hắn từ từ nhỏ dần.
Ta lại nhìn thấy hắn dựa người vào thân cây, hình như đã ngủ thiếp đi. Lại không biết vì sao, câu nói vừa rồi của hắn, lại cảm thấy nó còn có ý nghĩa khác. Có mùi vị tranh đấu.
Thậm chí ta cảm thấy, Bất Nhân cũng là người từng trải.
Mà hắn, đem chuyện của hắn chôn giấu thật sâu ở trong lòng. Ta không biết, sau lưng hắn cười như hoa, rốt cuộc trong lòng hắn đang cất dấu bí mật gì mà không muốn người khác biết.
Bí mật? Vì sao phải giữ kín bí mật?
Chợt cảm thấy nhạt nhẽo mà cười lên, thật kỳ quái, ta cũng không biết vì sao mình lại nghĩ như vậy, chẳng qua chỉ đột nhiên nghĩ đến.
Rốt cuộc mình đã ngủ quên lúc nào cũng không biết. Chỉ biết là khi tỉnh lại, trời đã sáng. Trên người của ta, đang đắp y phục hoa lệ, đó là của Bất Nhân .
Ta cảm thấy rất xấu hổ, vội ngồi dậy, thấy hắn ngồi một mình ở trên tảng đá lớn cách đó không xa. Gió lạnh không ngừng thổi vào mái tóc dài của hắn, hắn cứ như vậy im lặng ngồi ở chỗ đó, tay áo màu trắng theo gió bay lên, sinh ra một loại mùi vị quen thuộc.
Ta bỗng nhiên cảm thấy giật mình, vì sao ta lại cảm thấy nó quá quen thuộc.
Bởi vì, đó là mùi vị của sự cô đơn.
“Bất Nhân.” Ta nhẹ nhàng đi tới trước gọi hắn.
Hắn hình như cũng giật mình một cái, trong nháy mắt, lại thấy hắn nở nụ cười tươi ngàn năm như một, nhảy xuống cười hỏi:”Ngươi đã tỉnh?”
Ta gật đầu, đem y phục đưa cho hắn, nhỏ giọng nói “Cám ơn”. Cố gắng nhẫn nhịn không nhìn xuống phía Phạm Tự, xoay người nói:”Bất Nhân cám ơn ngươi, ta phải đi.” Hắn đang cài nút áo trên y phục, nghe thấy câu nói của ta, đầu ngón tay khẽ run, chợt ngước mắt hỏi:”Đi đâu?”
“Lăng Nam.” Chẳng biết tại sao, ta tự nhiên lại thốt lên tên địa phương này. Lúc nói xong, còn nghe thấy thanh âm nhịp tim đang đập mạnh.
Hắn đem nút áo cuối cùng cài nốt, cười đùa:”Bản thiếu gia cũng đang rảnh rỗi, muốn đi xuống phía nam du sơn ngoạn thủy.”
Ta biết hắn cố ý, cười nói:”Thật ra thì ngươi không cần phải như vậy, không phải ngươi còn phải làm chuyện tốt nữa sao? Đi theo ta làm gì?”
Hắn liều chết không nhận:”Ai nói bản thiếu gia đi theo ngươi, bản thiếu gia muốn đi xuống phía Nam làm chuyện tốt, không được sao?”
Hắn đại khái, đã quên mình mới nói cái gì rồi. Lúc trước còn nói đi du sơn ngoạn thủy, một khắc sau liền thay đổi thành làm chuyện tốt. Aiz, hắn vốn là như vậy, ta vĩnh viễn không đoán được suy nghĩ trong lòng của hắn.
Ta không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn xuống đất. Thế nhưng hắn lại quay đầu liếc nhìn chân núi phía Phạm Tự, thở dài nói:”Aiz, bản thiếu gia đi lần này, chủ trì trong chùa kia chắc phải khóc hết nước mắt. Mất đi một Kim chủ lớn như vậy.”
Hắn cao hứng bừng bừng mà than thở, ta kinh ngạc. Thì ra Đại Kim Chủ xin vào ở trong chùa là hắn!
Trên người của hắn, dường như có dùng bao nhiêu cũng không hết tiền. Nhìn khắp cả Đại Tuyên, nhà thương nhân nào có thể Phú Khả Địch Quốc ( giàu có sung túc) như thế? Trong đầu, chợt nghĩ đến một tổ chức có tên là ‘ám hội’ .
Giật mình nhìn hắn, hắn chính là người của ám hội sao?
“Nghĩ gì thế?” Hắn ngoái đầu nhìn ta hỏi.
“Không có gì.” Ta gượng cười trả lời.
Hai người đi xuống núi thật lâu, mới nhìn thấy một chiếc xe ngựa chạy xa xa ở phía trước. Thế nhưng hắn lại không nói hai lời, thi triển khinh công đuổi theo. Ta giật mình, chẳng lẽ hắn định đi nhờ xe sao?
Mà ta không có khinh công, không thể làm gì khác hơn là chạy theo phía sau hắn. Hắn đuổi khịp xe ngựa rất nhanh, sau đó nhìn thấy xe ngựa ngừng gấp lại. Chờ lúc ta đuổi đến nơi, chỉ thấy hắn cười híp mắt nhô đầu ra, cười nói: “Mau lên đây, lão phu nhân đáp ứng cho chúng ta đi nhờ xe rồi!”
Kinh ngạc nhìn hắn, tại sao hắn có thể bắt xe tùy tiện như thế, ta muốn đi xuống phía nam, hắn cũng không có hỏi có thuận đường hay không?
Ta chần chừ, thế nhưng hắn lại nghiêng người kéo ta, nhỏ giọng nói:”Nghĩ gì thế, trước mắt chúng ta cứ đi nhờ xe tới một thị trấn nhỏ, sau đó nghĩ biện pháp di chuyển đến phía Nam.” Hắn vừa nói xong, liền kéo ta vào bên trong xe.
Bên trong xe, mặc dù lão phu nhân ăn mặc như đang chuẩn bị đi hội, nhưng trên mặt lại lộ vẻ tiếc hận không vui.Thấy ta tiến vào, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, mở miệng nói:”Nàng chính là muội muội mà ngươi nói?”
Ta vội nói: “Chào Lão phu nhân.”
Lúc bà cười lên, nếp nhăn trên mặt đã rất nhiều, bà nhìn ta rồi lại nhìn sang Bất Nhân, lại nói: ” Mặc dù ta đã già rồi, ánh mắt không còn tin tường nữa, nhưng vẫn nhìn thấy rõ xung quanh. Tiểu tử, ngươi thật đúng là không biết xấu hổ mà?”
Bất Nhân rõ ràng sợ run lên, mới cười nói:”Lão phu nhân nói đùa, ngài đây là muốn tới chùa cầu phúc sao.”
Nghe vậy, sắc mặt mới vừa hơi vui mừng ngay lập tức lại trầm xuống, thở dài nói:”Ai, cũng sắp giao thừa rồi, vỗn dĩ Tôn nhi của ta đầu mùa xuân sang năm sẽ phải đón dâu, nãi nãi ta đây muốn cầu phúc cho hắn. Ai ngờ, đêm qua Phạm Tự đột nhiên bị cháy, lại bị chết một người quan trọng nào đó, khắp nơi đều là quan binh. Các ngươi nói xem đây có phải là điềm xấu không! Cho nên ngay cả cửa chùa ta cũng không vào, đành vội vàng trở lại!”
Sắc mặt của ta trầm xuống, Bất Nhân vẫn mỉm cười như cũ:”Cái gì may mắn hay điềm xấu, lão phu nhân hôm nay đã làm được một chuyện tốt, đương nhiên chuyện gì cũng đều may mắn rồi.”
Chúng ta cũng ngơ ngẩn, hắn lại nói:”Ngài xem, ngài để cho chúng ta đi nhờ xe ra khỏi thành, chuyện này không phải chuyện tốt sao?”
“Ha ha.” Lão phu nhân cười lên, chỉ chỉ hắn nói, “Ngươi cũng thật khôi hài biết làm vui lòng người đó!”
Ta cũng mím môi cười lên, giống như trong miệng của hắn, chuyện gì cũng có thể là chuyện tốt.
Xe ngựa xuyên qua thị trấn náo nhiệt, rồi sau đó cũng ra khỏi thành.
Đây là lần thứ ba, ta đi ra khỏi nơi này. Ta nghĩ về sau, ta sẽ không bao giờ trở lại nữa.
Tạm biệt, quá khứ của ta.
Nhắm mắt lại, khóe miệng lộ ra nụ cười.
Bên cạnh đã không có người đó, vĩnh viễn có thể vui vẻ cười.
Đến thị trấn kế tiếp, lão phu kia nhiệt tình mời chúng ta vào trong phủ của bà, Bất Nhân liền từ chối. Chúng ta xuống xe ngựa, tìm khách điếm nghỉ chân.
Sắp sang năm mới, trên đường căn bản không có người nào, ngay cả trong khách điếm cũng rất vắng vẻ.
Tiểu nhị thấy bọn ta đi vào, lắc lắc cái khăn quấn đầu, mở miệng nói:”Xin lỗi hai vị, phòng bếp bổn tiệm đã không nổi lửa nữa, đầu bếp cũng về quê chuẩn bị đón năm mới rồi. Có điều nếu hai người muốn nghỉ lại thì có thể, nhưng muốn ăn cái gì chỉ có thể tự mình đến phòng bếp làm thôi.”
Cũng phải, sắp giao thừa rồi còn ai ở chỗ này làm đồ ăn chứ?
Bất Nhân ném cho tiểu nhị Trầm Trầm một thỏi bạc nhỏ, mở miệng nói:”Hai gian phòng hảo hạng, những thứ khác không cần Tiểu nhị ca quan tâm.”
Tiểu nhị vội cúi đầu cắn thỏi ngân lượng kia một cái, trong hai mắt còn chiếu lên ánh sáng của thỏi bạc, vội cúi đầu khom lưng cười nói:”Rất cứng, khách quan xin mời bên này!” Nói xong, vội nghiêng người dẫn chúng ta đi lên lầu.
Năm mới sắp đến, nghe nhiều người nói trong khoảng thời gian này thì sẽ không có người đi ra ngoài. Người làm việc bên ngoài một năm vào lúc này cũng đều trở về. Xem ra chúng ta chỉ có thể ở nơi này, đợi đến sang năm mới.
Đúng là có tiền có thể giải quyết mọi việc, tiểu nhị đã nhanh chóng tìm cho chúng ta một người trung niên không trở về quê đón năm mới, thức ăn coi như đã được giải quyết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...