Hắn nói huyết thư, huyết thư………
Sao ta nghe thấy lời nói của hắn đầy đau thương, lại cảm thấy mình đau nhói từng cơn thế này?
“Biểu ca……” Ta thật sự không biết huyết thư trong lời hắn nói thật sự là cái gì.
Ta bước lên, hắn lùi xuống.
Đầu ngón tay run lên bần bật, hắn làm sao vậy?
Hắn hít vào một hơi thật sâu.
Chậm rãi quay mặt, nhìn ta chằm chằm. Cặp mắt tản ra đau xót như phá vỡ khối băng trên người xuống, hơi thở lạnh giá lan tràn trong nháy mắt. Người hắn hơi run lên, sau đó, cười nói:
“Mẫu hậu làm nhiều chuyện như vậy, cho dù ta không đồng ý với hành động của bà, nhưng, bà vẫn như trước, tất cả đều là vì ta. Bà vì ta, mới giả tạo di chiếu. Nhưng nàng cầm di chiếu, để làm gì?”
Lòng ta bỗng nhói đau, lời của hắn, là có ý gì?
Ta đã làm gì, ta chưa hề làm cái gì cả.
Lắc lắc đầu, muốn mở miệng, lại bị hắn chặn họng. Giọng nói của hắn, chậm rãi nghiêm túc: “Ta vốn định lựa chọn tin tưởng nàng. Chuyện giữa nàng và hắn, ta vốn không muốn biết.”
Kinh ngạc nhìn gương mặt lạnh lùng của nam tử trước mắt, hắn nói là vốn………
Như vậy, hắn điều tra, hắn điều tra chuyện giữa ta và Quân Lâm?
Cả người không kiềm chế được mà bắt đầu run rẩy, hắn đã biết chuyện ta yêu Quân Lâm, đã biết việc ta làm thê thiếp của hắn….
Hắn đã biết hết tất cả, tất cả mọi chuyện.
Nhìn vẻ mặt của ta, ánh mắt hắn bỗng trở nên thất vọng.
“Vì hắn, nàng có thể quên đi cái chết thảm khốc của hơn mấy trăm người Phượng phủ! Vì hắn, nàng không quan tâm tới tình thân! Vì hắn, nàng có thể không biết hổ thẹn làm phi tử của phụ hoàng ta, để phụ hoàng truyền ngôi cho hắn! Vì hắn, nàng cũng có thể giấu đi thanh cao bản thân, tình nguyện đặt chân đấu tranh với hoàng quyền! Vì hắn, nàng còn có thể……… có thể………”
Hắn nói rất kích động, nhưng bỗng nhiên dừng lại, lấy tay che miệng, dòng máu màu đỏ sẫm, rơi xuống từng giọt theo kẽ tay.
Nhìn thấy mà ghê người.
Ta sợ tới ngây người, một lúc lâu sau mới xông lên dìu hắn, khóc nói: “Biểu ca, huynh làm sao………”
Đột nhiên lúc này lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, vết thương của hắn còn chưa khỏi, giờ lại bị kích động, chỉ sợ bệnh càng thêm nặng. Đối với ta, hắn hiểu lầm quá sâu rồi.
Đôi mắt đau thương nhìn ta, tay đẩy mạnh ta ra, hắn cười: “Xin nàng, ra tay lưu tình! Nàng có biết, dịu dàng của nàng, ta chịu đựng không nổi! Cho tới giờ, ta đều không chịu đựng nổi! Nếu nàng có thể giao di chiếu cho hắn, chắc sẽ không giả vờ diễn cảnh quan tâm ta thế này.”
Hắn thật sự xoay người sang chỗ khác, không nhìn ta.
Ta giật mình, cố nén cảm giác choáng váng, cắn răng mở miệng: “Ta không, ta không giao di chiếu cho hắn!”
Sao ta có thể làm chuyện như vậy?
Nhưng, hắn không tin, không tin………
Mặc dù hắn không nói, nhưng ta cảm giác được.
Giọng nói của hắn không lớn, nhưng từng câu từng chữ vang lên đều rất có lực: “Vậy, sao mẫu hậu ta lại chết? Tại sao, hắn được làm hoàng đế? Tại sao, nàng làm Thái phi tôn quý? Tại sao, nàng lại xuất hiện ở đây!”
“Ta… Ta sợ hắn gây điều gì bất lợi cho huynh, ta đến………”
“Cầu xin thay cho ta? À, không cần vậy đâu, nếu nàng đã nghĩ tới ngày hôm nay, lúc trước nàng đã không làm như vậy!”
Nhìn bóng lưng nam tử gầy yếu, ta bỗng cảm thấy mình không có dũng khí đi lên phía trước.
Ta đến là để cầu xin thay cho hắn, nhưng, ta không có làm như vậy!
Những điều này, hắn cũng sẽ không tin.
Người nào cũng biết, di chiếu hiện đang ở trong tay ta.
Thậm chí, ngay cả bản thân ta cũng nghĩ nó đang ở trong tay mình….
Hắn bất động, ta cũng bất động.
Ta cũng đã rơi lệ đầy mặt.
Chẳng lẽ, thật sự muốn để Phượng Loan Phi ta bị mọi người xa lánh hay sao?
Rốt cuộc, ta đã làm gì sai cơ chứ………
Tiếng “Hoàng thượng giá lâm” vang lên, trong khoảnh khắc này, rất đúng lúc.
Ta cảm thấy mình run lên, nhìn ra phía cửa.
Từng tiếng bước chân truyền vào trong, thái giám và các cung nữ quỳ xuống theo phép tắc, nghênh đón Hoàng đế.
Rồi sau đó, là tiếng hô to “Vạn tuế”.
Hắn ta vừa vào, đã thấy ta và Quân Ngạn ở bên trong, thoáng lộ ra chút kinh ngạc, nhưng lập tức khôi phục như ban đầu.
Lúc này Quân Ngạn mới cúi người hành lễ với hắn ta, nói: “Tham kiến Hoàng thượng.” Giọng điệu của hắn rất thản nhiên, đã giấu đi cảm xúc bất mãn.
Quân Lâm đi tới, nhẹ đỡ lấy hắn, nói: “Thất hoàng huynh còn chưa khỏe sao? Thật ra huynh không cần vội vã tiến cung, hậu sự của phụ hoàng và mẫu hậu, Nguyệt Quan đã lo xong xuôi tất cả rồi.” Hắn ta nói xong, ánh mắt liếc về phía ta, ta bị hắn nhìn tới mức hoảng sợ, hắn ta cười, nói:
“Hóa ra Thái phi cũng đến đây.”
Hắn gọi ta là “Thái phi”, ta chỉ cảm thấy buồn cười. Đến bản thân ta còn không biết nên đối mặt với hắn thế nào, miệng lưỡi của hắn thật rất mau lẹ. Từ “mẫu phi” , bất luận thế nào hắn cũng không gọi được, vì thế, gọi ta là Thái phi.
Ta nhìn thẳng vào hắn, không nhìn ra được chút khác thường nào trên mặt hắn. Giống như cái ngày ở trong cung Vân Lạc, vừa kéo ta vừa nói với vẻ tức giận, người nói không để ta làm Thái phi, không phải là hắn sao?
Quân Lâm, ta vĩnh viễn, không hiểu được hắn.
Hắn cũng đã thu lại ánh mắt, lại nói với Quân Ngạn: “Nguyệt Quan thấy, hay là tuyên thái y khám bệnh cho Thất hoàng huynh xem sao, mẫu hậu vừa mới qua đời, thất hoàng huynh cần phải bảo trọng thân thể.”
Mắt Quân Ngạn hơi lóe lên, khóe miệng hơi nhếch, nói: “Tạ ơn Hoàng thượng quan tâm, thần, tất nhiên sẽ chú ý giữ gìn sức khỏe thật tốt.”
Ta cảm thấy thật khổ sở, bề ngoài, hai người gần gũi như vậy, nhưng lại hận đối phương, hận đến tận xương tủy.
Quân Lâm cười gật đầu: “Vậy Nguyệt Quan yên tâm rồi.” Hắn lại quay về phía ta, mở miệng: “Không biết hôm nay Thái phi tới đây có chuyện gì quan trọng không?”
Bất giác nắm chặt hai tay lại, ánh mắt chuyển sang phía Quân Ngạn. Vì sao ta đến ư, thông minh như Quân Lâm, chẳng lẽ lại không biết?
Cắn răng mở miệng: “Ai gia đến, là muốn………”
“À. Lần trước Thái phi có nói, Trẫm nhớ ra rồi.” Đột nhiên hắn ta cắt ngang lời ta, làm ta hoảng sợ. Ta nói chuyện gì cơ?
Hắn lại nói tiếp: “Lần này phụ hoàng và mẫu hậu ra đi đột ngột, thất hoàng huynh lại đang mang bệnh nặng trong người, để thất hoàng huynh tới Lăng Nam an dưỡng một thời gian cũng được. Nơi nó không khí rất tốt, thời tiết quanh năm ôn hòa. Tuy hơi xa kinh thành một chút, nhưng cũng không phải là chuyện đáng để lo nhiều, trẫm sẽ phái thị vệ tinh nhuệ nhất, hộ tống thất hoàng huynh tới đó trước.”
Quân Ngạn không nói gì, có điều, bàn tay giấu trong tay áo, đã sớm bóp chặt tới nỗi ngón tay trắng bệch.
Hay đấy, đưa hắn tới biên cương, không phải là lưu đày sao? Bề ngoài, khiến mọi người thấy hắn là một Vương gia nhàn rỗi. Thật ra trong sáng lại có tối. Ngay cả ta cũng biết. Tất nhiên Quân Ngạn không thể không biết.
“Thái phi nghĩ sao?” Hắn ta hỏi ta, thoáng mang theo điệu cười đắc ý. Trong lòng nhói đau, sao hắn ta có thể…. Đổ hết trách nhiệm lên đầu ta? Ánh mắt Quân Ngạo liếc về phía này, thất vọng, đau xót, cảm giác lo lắng trong khoảnh khắc không xa bỗng xuất hiện.
Vậy, ta biết giải thích sao đây? Hành động lần này của Quân Lâm là muốn bỏ qua cho hắn. Ta sao dám giải thích? Hắn ta dùng điều kiện thả hắn đi để ép ta. Hắn làm ta không dám giải thích, làm ta chỉ có thể đành nuốt cơn tức này xuống. Hắn ta cũng đang cảnh cáo ta, ta mà cứng đầu nữa, hắn ta sẽ không để hắn đi. Và sẽ gây khó dễ cho hắn.
Làm sao bây giờ?
Giết………
Ngực đau nhói, làm ta gần như không đứng thẳng được.
Nhưng biểu ca à, ta muốn huynh còn sống, muốn huynh phải sống thật tốt.
Chạy trốn. Ta không thể………
Quân Lâm nhìn ta vừa lòng, lại nói: “Trời không còn sớm nữa, thất hoàng huynh mau hồi phủ nghỉ ngơi. Việc này Trẫm sẽ sắp xếp ổn thỏa.”
Quân Ngạn nhìn ta, oán hận nói: “Thần, xin cáo lui trước!” Hắn giận dữ đứng dậy, xoay người đi ra ngoài.
Mà người ở bên cạnh, bỗng tới gần ta, nhỏ giọng nói: “Yên tâm rồi chứ? Loan phi, lúc trước Trẫm đã hứa với nàng, sau khi Trẫm lấy được di chiếu, tất sẽ không gây khó dễ cho hắn.” Lời của hắn ta, mang theo giết chóc, trong mắt hắn cũng vậy, rất hợp với điệu cười.
Đột nhiên ta cảm thấy, cảm giác thê lương truyền từ lòng bàn chân, tới khắp người ta….
Bởi vì, lời của hắn ta, căn bản không phải nói ình ta nghe. Hắn ta còn muốn, nói cho Quân Ngạn nghe.
Từ đó về sau, những hiểu lầm của Quân Ngạn đối với ta, cho dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Hắn ta cố ý đè thấp giọng mình xuống, lại cố ý để Quân Ngạn nghe thấy.
Người Quân Ngạn hơi sững lại một cái, bước chân cũng trở nên có chút lảo đảo. Nhưng hắn không dừng lại, đi rất thẳng, từng bước, từng bước, từng bước ra đi.
Phía sau hắn, ta đã sớm khóc không thành tiếng. Chỉ có thể bụm chặt miệng mình lại, không ình phát ra những tiếng khóc nhỏ.
Nước mắt, xuôi dòng từ hai bên má.
Cảm giác nóng hầm hập, nhập vào trong tim ta, nhưng lại làm ta lạnh như băng.
Mãi cho đến khi, bóng dáng hắn biến mất khỏi tầm mắt của ta.
Mãi cho đến khi, hương vị của hắn trôi hết trong không khí.
Mãi cho đến khi, cuối cùng ta không kìm được nữa, ngồi xổm xuống đất, lớn tiếng khóc.
Quân Lâm………
Hắn làm ta bị xa lánh.
Ta hận hắn. Thật sự rất hận hắn.
Hắn không nói gì, lẳng lặng ngồi xuống, nhìn ta khóc.
Mặt trời càng ngày càng nóng, cảm giác hình ảnh trước mắt trở nên mờ ảo. Theo bản năng, ta vươn tay chống trên mặt đất, thở gấp mấy hơi, vẫn không chịu nổi mà ngã thẳng xuống.
Nghe thấy giọng của nam tử vang lên, sau đó, hắn vươn bàn tay to tới, dùng sức ôm lấy ta. Lại cúi đầu nhìn ta chăm chú, môi mỏng khẽ mở:
“Khóc cái gì? Trẫm thả hắn, chẳng lẽ ngươi còn không hài lòng? Hay là, ngươi vốn muốn Trẫm đuổi tận giết tuyệt!”
Hắn luôn có thể nói một cách thờ ơ như vậy. Nhưng ánh mắt của hắn làm ta cảm thấy trong đó còn tồn tại sự tức giận và sợ hãi.
Tỉnh đi, Loan Phi, hắn không phải Giang Nam!
Cố gắng giơ tay lên, rút cây trâm trên đầu xuống, đâm bừa vào ngực hắn.
Cổ tay bị hắn nắm lấy, siết chặt, rất đau. Nghe giọng nói đầy lạnh lùng của hắn vang lên:
“Ngươi muốn làm cái gì?”
“Báo thù.”
Nước mắt tuôn ra, còn có đau, cứ quấn lấy cùng một chỗ, ta đã không còn nhận biết được ai là ai. Hoá ra, khi mỗi người đứng trước giới hạn cuối cùng của mình, thì đều có thể không màng đến chuyện gì nữa.
Bỏ được hay không bỏ được, ta đều có thể ra tay.
Nếu hắn không chết, vậy thì để ta chết đi…….
“Ngươi cho rằng chỉ dựa vào ngươi, là có thể giết ta?”
Hắn nói xong, từng chữ rõ ràng. Còn ta, chỉ cảm thấy cổ tay bị hắn nắm, càng thêm siết chặt, đau đến mức khiến ta nhíu mày.
Ta biết, ta không giết được hắn.
Suy sụp như củ ấu, lời nói cũng trở nên trống rỗng:
“Hành thích Hoàng thượng, tội phải chết.”
Quân Lâm à, muốn giết ta, còn cần ta tới dạy ngươi sao?
Người trước mặt giống như là run lên một cách lợi hại, màu đỏ trong con ngươi từ từ tràn ra tâm sự. Thật lâu sau, mới nói với giọng giận dữ:
“Thì ra, ngươi muốn chết đến như vậy. Ta sẽ không để ngươi chết. Dù có đau đi nữa, ngươi cũng đừng hòng tìm chết. Ta……..”
Hắn bỗng ngừng lại, chợt bắt lấy tay của ta kéo ra. Dù tay ta không còn sức, nhưng vẫn nhân cơ hội cầm cây trâm đâm xuống một nhát. Đâm không nhích ra, có bao sâu, ta đâm bao sâu. Mang theo hận cùng thứ lỗi…………
Hơi sức giống như là bị hút đi từng chút từng chút, đầu ta đau quá, cuối cùng, mắt cũng không còn nhìn thấy gì nữa.
Thế giới của ta, là một màu đen.
“Ngươi muốn ta làm sao…..”
Giọng nói kia, giống như vào mùa thu, lá cây điêu tàn, xơ xác, rơi rụng bay theo làn gió.
Là ai. Đã không còn quan trọng.
Mở to mắt, nhìn thấy cửa cung nặng nề từ từ mở ra.
Bóng dáng cao to từ từ xuất hiện trước mắt.
Gương mặt trắng bệch của Quân Ngạn, đập vào mắt ta, làm ta ngay cả hít thở cũng không được.
Thập Hạ chạy tới muốn dìu hắn, nhưng hắn đưa tay, ý nói không cần. Ta nhìn hắn, thuận theo kẻ khác đi đến bên xe ngựa. Tay, cầm màn xe, chán nản cười, chưa nâng bước lên, hắn chợt khom lưng, ho một cái, tất cả đều là máu…..
“Biểu ca!”
Ta sợ hãi kêu, chạy lên phía trước. Khoảng cách rất gần, mà lại giống như trở nên rất xa, mong muốn chỉ có thế mà không thể thành.
Liều mạng mà chạy, liều mạng mà chạy.
Bắt được cánh tay hắn, ta khóc: “Biểu ca, biểu ca…”
Nhưng hắn không nhìn ta, đưa tay, đẩy ta ra, thản nhiên mở miệng nói:
“Nàng đi.”
Lắc đầu, ta không đi, ta không đi.
“Muội không đi.”
Bỗng bật người dậy, lồng ngực lên xuống dữ dội. Ta há miệng to, thở gấp, mồ hôi lạnh từ trên trán nhỏ xuống từng giọt từng giọt. Nhỏ xuống đệm, tràn ra vệt nước như nở ra một bông hoa.
“Thái phi….”
Một người bước lên phía trước, nhìn ta đầy lo lắng.
Ta mới phát hiện, thì ra, ta đã trở về Vân Lạc Cung. Mới vừa rồi, chỉ là một giấc mộng.
Nhưng, lại có thể chân thật đến như vậy.
Ngước mắt nhìn, mới biết, thì ra là Thư Nghiên.
Hắn mặc y phục Ngự Tiền Thị Vệ, trên mặt càng lộ ra vẻ chín chắn.
Bỗng nhiên, ta cảm thấy, với hắn, ta không còn gì có thể nói.
Hắn cũng cảm thấy lúng túng, sau một lúc lâu, mới hỏi:
“Thái phi cảm thấy cơ thể còn có chỗ nào không khoẻ? Cần thuộc hạ gọi thái y đến xem một chút không?”
Hắn gọi ta ‘Thái phi’, thật là chói tai.
Ta không nói lời nào, hắn cũng không nói nữa.
Giơ tay, lau khô lệ nơi khoé mắt, đứng dậy muốn xuống giường, bỗng nhiên Thư Nghiên bước tới ngăn ta lại, nhỏ giọng nói:
“Thân thể người còn suy yếu, nên ở trên giường nghỉ ngơi đi.”
“Tránh ra!”
Ta lạnh lùng nói, hắn vẫn không tránh, còn tự nhiên giải thích:
“Hoàng thượng, thương thế không đáng ngại. Người không cần lo lắng.”
Aizz. Thật sự rất buồn cười. Ta làm sao lại lo lắng đến vết thương của hắn chứ?
“Hắn bị thương như thế nào, có quan hệ gì tới ta đâu?”
Ta chỉ hận lúc đó không có sức, nếu không sẽ đâm hắn sâu thêm một chút.
Hắn vẫn đứng im như cũ, ta tức giận đẩy hắn, hắn không nhúc nhích. Nhưng là, cúi đầu xuống nhìn ta, dường như là hạ quyết tâm thật lớn, mới mở miệng nói:
“Nghe nói Ngạn Vương bệnh nặng hôn mê, Hoàng thượng đã phái thái y qua Vương phủ khám và chữa bệnh rồi.”
Tay, cứng đờ.
Rồi sau đó, ức chế không được mà run rẩy.
Thì ra, tất cả là thật.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...